Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Giao ước

Tiểu thuyết gốc · 530 chữ

Đôi mắt Lưu Tinh Nguyệt loé lên ánh tím thoáng qua, thuật pháp hạ lên nàng được giải trừ. Nàng dường như mở to mắt như đã hiểu điều gì đó, hoá ra mọi chuyện đều là vậy. Đáng hận! Nàng nghiến răng, tâm trí tràn ngập oán hận. Đáng hận đến tận cùng! Rõ ràng cả ba đều cùng chung huyết thống, lớn lên cùng nhau. Vậy mà hai tên khốn đó lại hợp tác với kẻ khác, không chút do dự hãm hại nàng. Nếu có thể làm lại, nàng nhất định sẽ khiến bọn chúng cùng những kẻ liên quan phải chịu đựng nỗi đau gấp trăm, gấp ngàn lần những gì nàng đã trải qua.

Giữa cơn tuyệt vọng và căm hận, một giọng nói dịu dàng đột ngột vang lên trong đầu nàng, như thể thì thầm an ủi: [Vậy ra đó là nguyện vọng của ngươi?]

“Là… ai?”. Lưu Tinh Nguyệt yếu ớt tự hỏi, giọng nói trong đầu nàng chỉ như tiếng vọng. Thân thể kiệt quệ khiến nàng không thể mở miệng, và nàng tự nhủ có lẽ đây chỉ là ảo giác trước khi chết. Nhưng giọng nói kia như thể nghe được tiếng lòng của nàng, lại tiếp tục: [Ngươi muốn báo thù không?]

Hai chữ "báo thù" như ngọn lửa bùng lên trong bóng tối, khiến ý chí của nàng lập tức tỉnh táo. Không hề do dự, nàng trả lời: "Muốn.”

[Được thôi nhưng cái giá khá đắt đấy.]

“Ta không quan tâm, chỉ cần có thể khiến chúng trả giá những gì chúng gây ra cho ta, dù phải đọa ma, ta cũng bằng lòng.”

[Vậy... theo ý ngươi]. Lời vừa dứt, nàng cảm nhận được một ngón tay lạnh lẽo đặt lên giữa mi tâm. Một luồng sức mạnh kỳ lạ chảy dọc cơ thể, mang theo cảm giác lạnh buốt đến tận xương tủy. Cơn buồn ngủ tràn đến, nhấn chìm ý thức của nàng. Trong cơn mê, Lưu Tinh Nguyệt mơ hồ thấy một bóng người mờ ảo đứng trước mặt, nụ cười nhàn nhạt của kẻ ấy tựa như trêu đùa. Đó... là ảo giác sao?

Trong màn đêm tịch mịch, những con U Minh Điệp phát ra ánh sáng bay xung quanh Lưu Tinh Nguyệt, sợ hãi bỏ chạy khi một bóng trắng lướt qua. Thân ảnh mờ ảo ấy, lúc hiện lúc ẩn, tựa như một hồn ma. Nhưng bóng trắng chỉ khẽ cười, giọng nói pha chút thích thú: [Chà, mấy ấu thú này dễ thương thật đấy.]

Dần dần, hình dáng của bóng trắng hiện rõ. Đó là một nữ tử bạch y với dung nhan tuyệt sắc, đẹp đến mức không ngôn từ nào có thể miêu tả. Tóc nàng xõa hờ, đôi mắt được che bởi một dải lụa trắng mỏng, chân trần lơ lửng cách mặt đất. Một con U Minh Điệp bay tới, đậu trên ngón tay nàng như thể đã quen biết từ lâu. Nàng nhẹ nhàng cất giọng, mang theo nét ôn nhu mà sâu thẳm: [Ngươi xem đúng không, Tiểu Dạ?]

Nữ tử ấy không ai khác, chính là Bạch Vô Ưu.

Bạn đang đọc Lãng Khởi Phong Vân sáng tác bởi MariaHatsuna
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi MariaHatsuna
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.