U Minh
Bị trọng thương như vậy...
....không phải vì thua ngươi trong Bách Luyện chi hội thì sao Linh Nhi lại...
…tặng ngươi cái chết ‘thoải mái’ nhất.
…hết giá trị lợi dụng…
Lưu Tinh Nguyệt giật mình tỉnh dậy, cảm giác hoảng sợ bao trùm. Thứ đầu tiên nàng nhìn thấy là một con bươm bướm đen đậu trên trán. Nàng ngẩn ngơ vài giây, sau đó hoảng hốt vung tay theo phản xạ, xua con bướm đi. Hít một hơi thật sâu, nàng dần bình tĩnh lại và ngồi dậy, nhận ra mình đang ở một nơi hoàn toàn xa lạ. Xung quanh nàng là những cây cổ thụ cao chót vót, vươn thẳng lên trời như muốn chạm đến mây. Tán cây rộng lớn phủ kín, không để ánh sáng lọt qua, khiến cả khu rừng tối đen như ban đêm. Trước mắt nàng, một vườn hoa phát ra ánh sáng dịu dàng như ánh trăng hiện lên, rực rỡ nhưng tĩnh lặng. Những con bươm bướm đen tuyền, giống con vừa đậu trên trán nàng, bay lượn khắp nơi. Lưu Tinh Nguyệt ngỡ ngàng trước cảnh tượng kỳ ảo, khiến nàng phải thốt lên hai từ “Đẹp quá!”. Nàng véo má thử, mong xác nhận đây chỉ là một giấc mơ, nhưng không có chút đau đớn nào. Là mơ sao? Nhưng mọi cảm giác lại quá chân thật.
Nàng ôm đầu, cảm giác đau nhói lan tỏa. Ký ức mơ hồ, đứt quãng khiến nàng cảm thấy như có một vết dao đâm sâu vào tim, đau đớn và trống rỗng, dường như đã quên điều gì đó rất quan trọng!!
[Tỉnh rồi à]. Một giọng nói dịu dàng vang lên trong đầu nàng, khiến Lưu Tinh Nguyệt lập tức bật dậy, vào tư thế phòng bị. Nàng đảo mắt tìm kiếm xung quanh, lớn tiếng quát: “Ai?”
Giọng nói ấy tiếp tục, không vội vã, mang theo vẻ ôn hòa nhưng đầy uy nghiêm: [Ngẩng đầu]
Nghe vậy, Lưu Tinh Nguyệt ngước lên. Trên cành cây cao, một bóng trắng mờ ảo hiện ra, dáng hình mơ hồ giống con người. Nhìn thấy bóng trắng đó, ký ức mơ hồ trước khi nàng bất tỉnh chợt lóe lên, vậy lúc đó không phải là ảo giác. Bóng trắng nhẹ nhàng nhảy xuống khỏi cành cây, hóa thành một thiếu nữ khoảng 15 tuổi. Thiếu nữ mặc váy xanh trắng, vẻ ngoài giản dị, không quá nổi bật. Đôi mắt nàng được che bởi một dải lụa trắng, mái tóc mềm mại khẽ đung đưa theo bước chân. Dù vóc dáng thấp bé hơn Lưu Tinh Nguyệt cả một cái đầu, nhưng khi đứng đối diện, nàng lại mang đến cảm giác áp bức kỳ lạ không thể diễn tả bằng lời. Thiếu nữ nở nụ cười nhàn nhạt, đôi môi khẽ động, nhưng giọng nói lại vang lên trong đầu Lưu Tinh Nguyệt nhờ truyền âm thuật: [Không nhận ra ta sao?]
Lưu Tinh Nguyệt sững sờ. Giọng nói ấy… quen thuộc đến kỳ lạ. Những ký ức lộn xộn trong đầu dần xếp lại, hình ảnh mờ ảo trở nên rõ ràng hơn. Nàng chậm rãi nhìn người trước mặt, đôi mắt lá liễu ngập tràn sự kinh ngạc: “Ngài... là người đã cứu ta?”
[Không tệ, không bị mất ký ức]. Nhìn thiếu nữ trước mặt, Lưu Tinh Nguyệt không hiểu sao cảm thấy một sự an tâm kỳ lạ, đến mức nàng vô thức buông lỏng sự cảnh giác. Nhưng đôi mắt nàng vẫn sắc bén, âm thầm dò xét. Nàng lên tiếng hỏi, giọng vẫn giữ vẻ đề phòng: “Ngài rốt cuộc là ai? Nơi này là nơi nào?”
Thiếu nữ khẽ mỉm cười, trả lời: [Minh Nguyệt Hoa Viên, trung tâm của nơi mà nhân tộc các ngươi gọi là Dạ Uyên Lâm. Còn ta, là chủ nhân của nơi này. Ngươi cứ gọi ta là U Minh.]
Đăng bởi | MariaHatsuna |
Thời gian |