Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nàng chính là Lưu Tinh Nguyệt!

Tiểu thuyết gốc · 988 chữ

[Ngươi, không oán ta sao?]. U Minh hỏi, giọng điệu nhẹ nhàng nhưng không giấu sự khiêu khích. Nàng ngồi quay ngược ghế, lưng ghế ép sát vào ngực. Cánh tay đặt lên phần lưng ghế, chống cằm, hờ hững nhìn “Lưu Tinh Nguyệt”. Nghe vậy, “Lưu Tinh Nguyệt” cúi đầu, nở nụ cười nhạt: “Ta lấy đâu ra tư cách. Dù sao, đây cũng là lựa chọn của Lưu Tinh Nguyệt. Một Âm Oán Quỷ Đằng như ta, chỉ là kẻ mang theo ký ức của nàng mà thôi.”

U Minh khẽ nhếch môi, như muốn đáp lại nhưng lại để câu nói trước đó của nàng treo lửng giữa không trung. Sau một khoảnh khắc im lặng, giọng nói của nàng vang lên, trầm thấp nhưng chứa đựng một sức nặng kỳ lạ: [Vậy ngươi là cái gì có cần quan trọng sao, bây giờ ngươi có thể lựa chọn hoặc thay nàng báo thù hoặc không.]

Câu trả lời bất ngờ khiến “Lưu Tinh Nguyệt” sững sờ, như một tia sáng xuyên qua lớp sương mù mịt trong tâm trí nàng. Một nụ cười nhẹ nhõm thoáng qua trên môi: “Phải, ngài nói đúng.”

Nàng đứng thẳng, ánh mắt trở nên sắc bén, tay đặt lên ngực trái, giọng nói vang lên chắc chắn: “Ta quyết định, sẽ thay Lưu Tinh Nguyệt trả thù.”

U Minh, từ lúc nào đã rời khỏi ghế, đứng đối diện nàng: [Ngươi chắc chứ?]

“Phải”. “Lưu Tinh Nguyệt” đáp, không chút do dự. U Minh nhếch môi, nụ cười bí hiểm nở rộ trên gương mặt. Nàng búng tay, tiếng búng vang lên như tiếng chuông định mệnh: [Đều theo ý ngươi.]

Một con U Minh Điệp không biết từ đâu đáp xuống đầu “Lưu Tinh Nguyệt” trước khi nàng kịp phản ứng. Những hình ảnh dồn dập tràn vào tâm trí, như lưỡi dao sắc bén đâm thẳng vào ý thức, khiến đầu nàng đau như búa bổ. Nàng siết chặt tay, cố gắng giữ bình tĩnh, sắp xếp các hình ảnh hỗn loạn thành một chuỗi hoàn chỉnh.

Cảnh đầu tiên hiện lên: Lưu Tinh Hà đứng trong đại điện, khom lưng dâng bằng chứng giả cho hoàng đế. Gương mặt hắn nghiêm nghị, giọng nói lạnh lẽo vang lên giữa không gian im lặng của triều đình: “Bệ hạ, đây là bằng chứng muội muội thần cấu kết với gian tế nước địch. Nay muội muội thần đã bị kẻ gian giết hại để bịt đầu mối, nhưng tướng quân phủ nguyện chịu phạt, thay nàng tạ tội với bệ hạ, với dân chúng và quốc gia.”

Ánh mắt của các đại thần dồn về phía Lưu Chấn Thiên và người Diệp gia, vẻ mặt phức tạp. Hoàng đế cầm tờ chứng cứ, ánh nhìn thoáng chút ngờ vực nhưng không nói gì thêm. Hình ảnh chuyển sang: Diệp Nhàn đứng trước Khổng Thiên Linh, trao Minh Nguyệt Hoa cho nàng ta. Ánh mắt hắn dịu dàng, chứa đầy tình ý: “A Linh, đây là Minh Nguyệt Hoa. Nó sẽ giúp muội vượt qua tâm ma, dễ dàng đột phá.”

Khung cảnh tương phản rõ nét với ánh mắt khinh miệt của hắn khi giết Lưu Tinh Nguyệt.

Ký ức tiếp nối bằng những lời đồn đại tràn lan trong dân chúng. Tin tức về tội danh của Lưu Tinh Nguyệt lan rộng, trở thành đề tài bàn tán khắp nơi. Người ta tụ tập, chỉ trích nàng bằng những lời cay nghiệt: “Lưu Tinh Nguyệt này đúng là quá ác độc mà, nghe nói nàng ta ở học viện luôn bắt nạt những học viên có địa vị thấp hơn, giờ đây lại cấu kết với gian tế nước địch. Thanh danh cả đời của Lưu đại tướng quân đều bị hủy hoại trong tay nàng ta cả, chết là quá dễ dàng với nàng ta.”

“Lưu công tử đúng là đáng thương, phải chịu đựng một người muội như thế.”

Thậm chí, tượng nàng bị đúc thành hình thù xấu xí, trưng bày để mọi người chế nhạo. Những thoại bản kể về cái chết của nàng với đủ kiểu hành hình man rợ xuất hiện khắp nơi, từ chém đầu, thiêu sống cho đến bị thú dữ ăn thịt. Hình ảnh cuối cùng hiện lên: một tháng sau khi Lưu Tinh Nguyệt chết. Khổng Thiên Linh đứng trong cung điện, được hoàng đế phong làm thái tử phi. Các quan đại thần vỗ tay chúc mừng, quốc sư xuất hiện hiếm hoi để nhận nàng làm đệ tử duy nhất. Ánh sáng rực rỡ bao quanh nàng, hứa hẹn một tương lai huy hoàng.

Những ký ức đan xen như sóng dữ nhấn chìm ý chí của “Lưu Tinh Nguyệt”. Không gian trở nên tĩnh lặng như chết. Đôi mắt nàng trống rỗng, môi khẽ run rẩy, rồi bất ngờ bật ra một tiếng cười: “Ha...hahahahaha!”

Nàng cười lớn, giọng vang vọng cao vút, méo mó, không còn giống âm thanh của một nhân tộc. Không khí quanh nàng dường như bị hút cạn. Ma khí bùng lên từ cơ thể, đen kịt như màn đêm không ánh sáng, cuộn trào như muốn nuốt chửng mọi thứ. Mái tóc nàng bay rối trong dòng khí hỗn loạn. Đôi mắt đỏ rực, chứa đầy căm hận và đau đớn. Nàng cất giọng, mỗi chữ như dao khắc sâu vào không gian: “Hay lắm! Hay cho cái danh phản quốc, hay cho lời kết án phải trả giá đắt! Nếu các ngươi muốn vậy, ta sẽ thay Lưu Tinh Nguyệt trả gấp đôi. Từng kẻ một sẽ nếm trải sự đọa đày, để thanh danh các ngươi mãi mãi không thể cứu vãn, để hậu thế chỉ nhớ đến các ngươi như tội nhân thiên cổ!”

Trong khoảnh khắc đó, nàng không còn là một Âm Oán Quỷ Đằng. Nàng chính là Lưu Tinh Nguyệt!

Bạn đang đọc Lãng Khởi Phong Vân sáng tác bởi MariaHatsuna

Truyện Lãng Khởi Phong Vân tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi MariaHatsuna
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.