Âm Oán Quỷ Đằng
[Ha, có chút thú vị]. U Minh mỉm cười, giọng nói nhẹ như gió thoảng nhưng lại khiến Lưu Tinh Nguyệt bất giác mỉm cười theo. Bỗng nhiên, U Minh hỏi một câu kỳ lạ, khiến nàng ngẩn người: [Ngươi không cảm thấy có điều gì khác thường ở bản thân sau khi tỉnh dậy sao?]
“Khác thường?” Lưu Tinh Nguyệt nhíu mày, không hiểu ý. U Minh khẽ nghiêng đầu, giọng điệu như đang nhắc nhở: [Ví dụ như… ký ức của ngươi? Thử kể lại quá khứ trước năm 5 tuổi xem nào.]
“Đương nhiên có th…” Nàng vừa định trả lời, nhưng lời nói bỗng nghẹn lại giữa chừng. Gương mặt nàng thoáng hiện vẻ bàng hoàng khi nhận ra sự thật. Trước năm 5 tuổi, nàng hoàn toàn không nhớ gì. Không những vậy, ngay cả những ký ức hạnh phúc trong cuộc đời nàng cũng trống rỗng, chẳng để lại bất kỳ dấu vết nào. Theo bản năng, ánh mắt nàng xoáy sâu vào bóng dáng mảnh khảnh của U Minh, giọng nói đầy nghi hoặc: “Là do ngài sao?”
[Ngươi khá thông minh đấy]. U Minh nở nụ cười tán thưởng, đôi mắt sau dải lụa như ánh lên sự thích thú. Nhìn vẻ mặt đầy bối rối của Lưu Tinh Nguyệt, U Minh không vội, nàng nhẹ nhàng giải thích: [Chẳng qua chỉ là một chút tác dụng phụ từ việc ta cứu sống ngươi thôi.]
Thấy Lưu Tinh Nguyệt vẫn còn mơ hồ, nàng tiếp tục, giọng điệu thong thả như đang kể một câu chuyện bình thường: [Chà, nên bắt đầu từ đâu nhỉ? Ngươi đã chết. Nhưng ta đã gieo một hạt giống Âm Oán Quỷ Đằng vào cơ thể ngươi, ban cho ngươi một sự sống mới.]
Nhìn ánh mắt hoang mang của Lưu Tinh Nguyệt, U Minh nhấn mạnh từng từ: [Âm Oán Quỷ Đằng hấp thụ oán niệm trong lòng ngươi để phát triển. Phải mất ba tháng để nó hồi phục đủ sức mạnh, từ đó ngươi mới có thể tỉnh lại từ cái chết. Việc ngươi mất ký ức chỉ là hệ quả từ việc nó phát triển trong cơ thể ngươi, giống như được tái sinh.]
Lưu Tinh Nguyệt sững sờ, môi nàng mấp máy, nhưng không thể nói thành lời. U Minh nhướng mày, nụ cười mỉm như châm biếm, kết thúc lời giải thích: [Nói cách khác, ngươi giờ đây chỉ là một Âm Oán Quỷ Đằng sở hữu ký ức của thân xác nhân tộc mà ngươi đang chiếm giữ.]
Lời nói của U Minh như sấm sét giữa trời quang, đánh tan mọi lý trí còn sót lại trong lòng Nàng đứng bất động, như hóa đá giữa cơn bão của sự thật phũ phàng. Những lời của U Minh không ngừng vang vọng trong tâm trí, từng chữ như lưỡi dao lạnh lẽo khắc sâu vào tim nàng. “Lưu Tinh Nguyệt” lùi lại vài bước, đôi mắt ánh lên vẻ hoang mang xen lẫn tuyệt vọng: “Ngài… nói cái gì? Ta… chỉ là một cây quỷ đằng? Không thể nào… Không thể nào!”
Bàn tay run rẩy của nàng đưa lên, đặt lên ngực như để tìm kiếm nhịp đập của trái tim mình. Nhưng chẳng có gì cả. Chỉ là một khoảng trống lạnh lẽo. Đồng tử nàng co rút, đôi mắt mở to, tràn ngập sự hoảng loạn. Giọng nói nàng run rẩy dần trở nên hỗn loạn: “Không… không thể nào! Ta nhớ rất rõ ràng! Ta nhớ cảnh mình trước khi chết, nhớ khoảnh khắc cha ta bỏ mặc ta và Lưu Tinh Hà cho nhũ mẫu, nhớ cả cái cách Lưu Tinh Hà và Diệp Nhàn chán ghét ta. Ta nhớ…”
Giọng nàng nhỏ dần, rồi tắt lịm. Ký ức như những dòng nước xiết trôi tuột qua tay nàng. Những khoảnh khắc hạnh phúc ít ỏi ngày xưa giờ chỉ còn là một mảng trắng xóa. “Lưu Tinh Nguyệt” quỳ xuống, tay bấu chặt lấy mặt đất lạnh giá như thể tìm kiếm chút sự thật giữa cơn ác mộng. Nước mắt nàng tuôn rơi, từng giọt long lanh lặng lẽ chạm đất rồi tan biến, tựa như mọi thứ xung quanh cũng từ chối sự tồn tại của nàng. Đây chính là cái giá mà U Minh đã nói. Mất đi những ký ức hạnh phúc nhất. Mất đi thân phận con người. Trở thành hung vật mà thế gian khinh ghét.
Hạt giống Âm Oán Quỷ Đằng trong cơ thể nàng, vốn là hung vật được sinh ra từ oán niệm. Nó hấp thụ sự căm thù và xác chết để tồn tại, ngày càng mạnh mẽ theo thời gian. Thiên sinh thần thông của nó, “Huyết Táng Tử Hoa”, có thể biến mọi sinh vật sống thành hung thi dưới sự khống chế của nó. Với bản chất bất diệt khi ở gần bất kỳ sinh vật sống nào mang oán niệm, Âm Oán Quỷ Đằng từng biến hơn nửa Đông Vực thành địa ngục trần gian hơn mười vạn năm trước, chỉ bị chấm dứt bởi Lãng Kiếm Tôn - Một trong tứ đại thiên tôn bấy giờ.
“Lưu Tinh Nguyệt” chìm sâu trong vực thẳm khủng hoảng. Nhưng U Minh, với nụ cười nhàn nhạt, chẳng hề có ý định an ủi hay vỗ về nàng. Thời gian trôi qua trong bầu không khí im lặng nặng nề. Cơn xúc động dữ dội dần lắng xuống, để lại một “Lưu Tinh Nguyệt” đang quỳ bất động, đôi mắt mờ mịt, như thể toàn bộ sức sống trong nàng đã bị rút cạn. Sau một lúc lâu, nàng chậm rãi mở miệng, giọng khàn đục, nhỏ như tiếng gió lùa qua tán cây: “Vậy… U Minh, bây giờ ta rốt cuộc là cái gì?”
Đăng bởi | MariaHatsuna |
Thời gian |