Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cặp cha con kỳ lạ

Tiểu thuyết gốc · 1150 chữ

Dưới chân núi Đông Quân có một thôn nhỏ đã bị bỏ hoang từ lâu. Tấm biển gỗ trước cổng thôn nằm nghiêng ngả trên mặt đất, mục nát, nhưng vẫn có thể đọc được ba chữ mờ nhạt: “Đông Quân thôn.” Trong thôn chỉ còn một ngôi nhà duy nhất có người ở, nằm khuất ở cuối thôn. Ngôi nhà hai tầng đơn sơ, phía sau là khu vườn rộng rãi trồng rau và thảo dược. Phòng của Bạch Vô Ưu nằm ở tầng một. Bên trong có nhiều tượng gỗ được chạm khắc tinh xảo, xếp ngay ngắn trên giá. Nằm trên giường, Bạch Vô Ưu nhíu mày mở mắt. Trần nhà gỗ đơn giản là thứ đầu tiên đập vào mắt nàng, thoang thoảng xung quanh là mùi thảo dược dễ chịu. Nàng liếc qua cửa sổ bên trái, nhận thấy trời đã tối, rồi quay đầu sang bên phải. Trước mắt nàng là hai người, một già một trẻ, đang dựa đầu vào nhau ngủ. Cảm giác đau âm ỉ sau đầu khiến nàng hoang mang tự hỏi: “Mình về nhà từ lúc nào vậy?”

Câu nói vô thức của nàng đánh thức hai người kia. Thiếu niên trẻ tuổi lập tức lao đến, ôm chặt lấy nàng, run rẩy và bật khóc như một đứa trẻ: “Thất Thất, cuối cùng muội cũng tỉnh rồi! Muội ngủ suốt ba ngày ba đêm, ca ca gọi thế nào cũng không dậy. Muội có biết muội làm ca ca sợ lắm không? Lần sau muội đừng lên núi nữa, càng không được đi cùng lão già lẩm cẩm kia. Nếu không có muội, ca ca biết sống sao đây!”

Thiếu niên sở hữu gương mặt sắc nét như tượng tạc. Khi khóc, nét đẹp ấy càng khiến người khác động lòng. Mái tóc buông lơi tự nhiên cùng bộ y phục xanh giản dị không thể che giấu vẻ thanh tú của y.

“Ca, huynh đang nói linh tinh gì vậy?” Bạch Vô Ưu chưa kịp hiểu gì thì một tiếng “cốc” mạnh vang lên. Thiếu niên ôm đầu, đau đớn hét lên: “Lão già khốn kiếp, ông có biết là đau không? Ông muốn giết ta hả?”

Người vừa ra tay là một nam nhân trung niên với dáng vẻ thư sinh, gương mặt tuấn tú ở độ tuổi khoảng ba mươi. Tóc y búi cao, cố định bằng một cây trâm gỗ khắc hoa sơn bách hợp. Y cười nhếch môi, chế giễu: “Cho ngươi chừa cái tội nói linh tinh. Lại còn ‘không có muội’ nữa, ngươi muốn nguyền Tiểu Thất chết à? Sao thế, không làm nai con yếu đuối nữa à?”

Thiếu niên lập tức nhận ra sơ suất, liền bày vẻ oan ức, ôm chặt lấy Bạch Vô Ưu: “Oa oa oa, Thất Thất, cứu ca ca với! Lão yêu quái lại bắt nạt ca kìa!”

Nam nhân trung niên nhướng mày, kéo thiếu niên ra: “Ngươi gọi ai là lão yêu quái hả? Đồ đầu đất, nam nữ thụ thụ bất thân, mau buông con bé ra!”

“Không buông! Không buông! Lão yêu quái mau cút đi!”

Bạch Vô Ưu thở dài, trong lòng không khỏi cảm thán: "Hai người này thật ồn ào". Nàng tận dụng ký ức hiện tại để sắp xếp lại thông tin về họ. Thiếu niên trước mặt là Vương Tri Triết, dưỡng huynh của nàng. Tính cách y kỳ quái, thích giả ngốc và thường xuyên bám lấy nàng làm nũng. Còn nam nhân trung niên kia là Vương Diệp, dưỡng phụ của nàng, người đã nhận nuôi nàng từ khi còn nhỏ. Y không chỉ yêu thương nàng như con ruột mà còn tinh thông y thuật. Tuy nhiên, Vương Diệp và Vương Tri Triết lại giống như lửa với nước, ngày nào cũng chí chóe cãi nhau. Những cuộc tranh chấp của họ ồn ào đến mức khiến cả ngôi nhà chẳng mấy khi được yên tĩnh. Khi Bạch Vô Ưu chưa thức tỉnh ký ức, nàng thường phải làm người hòa giải bất đắc dĩ. Có những lúc nàng tự hỏi: "Hai người này đã sống chung với nhau thế nào trước khi cha nhận nuôi mình?"

“Mau buông ra”. Vương Diệp càng cố kéo Vương Tri Triết thì y càng bướng bỉnh, gào lên: “Không buông! Không muốn rời xa Thất Thất đâu!”

Bạch Vô Ưu hít sâu, trên trán đã nổi lên vài gân xanh. Nàng gằn giọng: “Hai người cãi nhau đủ chưa?”

Chỉ một câu, cả hai im bặt, buông nhau ra. Nàng thở dài, dịu giọng nói với Vương Tri Triết: “Ca, mau thả muội ra.”

“Nhưng…”

“Không nhưng gì hết, mau buông tay!”

Nghe vậy, Vương Tri Triết đành ấm ức đứng dậy, gương mặt tỏ vẻ tội nghiệp như thể vừa bị ai bắt nạt. Vương Diệp ở bên cạnh, quay đi, cố gắng nhịn cười. Nhìn thấy thế, Vương Tri Triết trừng mắt cảnh cáo: [Ông còn cười nữa, ta vặn cổ ông đấy!]

Vương Diệp nhướng mày, đáp trả bằng ánh mắt thách thức: [Thử xem, thằng nhóc ranh như ngươi làm gì được ta.]

Hai người dùng truyền âm thuật để đấu khẩu, nhưng ánh mắt sắc bén của Bạch Vô Ưu khiến họ nhanh chóng dừng lại. Nàng nhìn thẳng vào Vương Diệp, hỏi: “Cha, con hôn mê bao lâu rồi? Và cha có thấy thứ gì rơi trúng đầu con không?”

Vương Diệp gãi đầu, vẻ chột dạ hiện rõ: “Con chỉ hôn mê nửa ngày thôi. Còn chuyện kia... cha không thấy gì cả.”

Ánh mắt nghiêm nghị của Bạch Vô Ưu làm y không chịu nổi, đành thú nhận: “Thực ra… là lỗi của cha. Lúc cha đi săn, cha bắn trúng một con chim, nó rơi xuống trúng đầu con. May mà chỉ bị thương nhẹ… nếu con mà bị thương nặng, ta sợ không sống nổi mất.”

Bạch Vô Ưu: “...”

Nàng thở dài, xua tay: "Được rồi. Con cũng không trách cha dù sao cũng chỉ là tai nạn. Hai người về phòng của mình đi, con muốn ngủ.”

Nghe vậy, cả hai nhìn Bạch Vô Ưu bằng ánh mắt kỳ lạ, nàng khó hiểu: "Ca và cha nhìn con vậy là sao?”

“Tiểu Thất, đầu con có vấn đề gì không? Sao hôm nay con dễ tính vậy?”. Vương Diệp đưa tay sờ trán nàng, lên tiếng. Vương Tri Triết cũng tiếp lời: “Đúng đấy, đúng đấy. Thất Thất thực sự không sao chứ?”

Hai người này, sao lúc này lại ăn ý không biết?. Bạch Vô Ưu cười nhạt, giọng đầy đe dọa: “Vậy ngày mai con đặc biệt nấu Kỳ Quan Thế Gian cho hai người ăn nhé.”

Nàng vừa dứt lời, Vương Diệp lập tức kéo Vương Tri Triết cùng rời khỏi phòng nàng còn không quên chúc nàng ngủ ngon.

Bạn đang đọc Lãng Khởi Phong Vân sáng tác bởi MariaHatsuna
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi MariaHatsuna
Thời gian
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.