Tuyệt Thế Thần Mạch
Cánh cửa phòng khép lại, Bạch Vô Ưu thở phào nhẹ nhõm, cơ thể dần thả lỏng. Đôi mắt nàng mờ mịt, sâu thẳm như chứa đựng cả hư vô. Bất ngờ, một con bướm đen tuyền xuất hiện, nhẹ nhàng đậu lên vai nàng. Nó nhanh chóng bay tới, đáp xuống ngón tay của nàng. Đôi cánh bướm tựa trong suốt, phủ hoa văn liên hoa màu bạch kim, tỏa ra ánh sáng lấp lánh mờ ảo. Chỉ trong chớp mắt, con bướm biến thành một chiếc nhẫn bạch kim, được thiết kế uốn lượn như một dải ruy băng xoắn, không có điểm khởi đầu hay kết thúc, tựa như một vòng luân hồi bất tận. Trên bề mặt nhẵn mịn, chạm khắc hình một con bướm tinh xảo. Cánh bướm trên nhẫn khắc nổi hoa văn liên hoa thanh thoát. Khi chiếc nhẫn phát sáng, một kết giới phong tỏa hiện ra, bao trùm toàn bộ căn phòng.
Bạch Vô Ưu nâng tay, nhẹ mỉm cười, dùng truyền âm tuyệt mật: [Lâu rồi không gặp, Tiểu Dạ.]
Chiếc nhẫn lập tức phát ra ánh sáng vàng, như đáp lại niềm vui sướng. Nàng mỉm cười, ánh mắt dịu dàng: [ Hahaha, ta cũng rất nhớ ngươi, 500 năm qua đã vất vả cho ngươi rồi.]
Ánh sáng lam nhợt nhạt từ chiếc nhẫn lóe lên, như phản ánh nỗi lo lắng mơ hồ. Ngay lúc đó, trái tim Bạch Vô Ưu đập mạnh một nhịp đầy bất thường. Cơn đau đột ngột khiến nàng khẽ cau mày, bàn tay ôm lấy ngực. Đôi mắt nàng chuyển thành màu đỏ rực như máu, trong khi những đường tơ màu đen nổi lên trên cổ và tay. Bầu trời bên ngoài tối sầm, mây đen cuộn thành vòng xoáy. Cảm giác nghẹt thở và đau đớn trào dâng, mang theo những ký ức bị lãng quên ùa về trong tâm trí nàng. Đúng lúc này, ánh sáng trắng từ chiếc nhẫn bừng lên. Đôi mắt nàng trở lại bình thường, những đường tơ đen biến mất, và mây đen bên ngoài cũng tan đi, chỉ còn mặt trăng tròn tỏa sáng cả bầu trời đêm. Bạch Vô Ưu nằm trên giường, ánh mắt hướng lên trần nhà. Trên trán, những giọt mồ hôi lạnh rịn ra. Nàng khẽ thì thầm: [Nhờ có ngươi, Tiểu Dạ.]
Suy nghĩ trôi về nguồn cơn hiện tượng vừa qua. Bạch Vô Ưu biết rõ, việc ký ức thức tỉnh đã kích hoạt Thượng Cổ Thần Mạch trong cơ thể này. Rất lâu về trước, những thần mạch đã tồn tại, chúng được coi như là dòng máu tiệm cận với thần nhất. Chỉ tiếc rằng hầu hết Thượng Cổ Thần Mạch đã biến mất trong Thương Khung chi chiến, chỉ còn lại số ít được truyền thừa. Trong số đó, Hắc Nguyên Mạch và Thánh Nguyên Tủy là thần mạch mạnh nhất nhưng hai loại thần mạch này lại đối nghịch như hai mặt của một đồng xu. Cơ thể này của Bạch Vô Ưu mang dòng máu của cả Ma tộc và Thánh tộc, đồng thời sở hữu cả hai loại Thượng Cổ Thần Mạch tương khắc. Sự kết hợp kỳ diệu này đã tạo ra một cơ thể hoàn hảo, tương thích với sức mạnh của nàng.
Về phần phụ mẫu của cơ thể này, theo như Tiểu Dạ, họ là những người sở hữu quyền lực gần như cao nhất trong tộc. Mẫu thân nàng, một đế cơ của Ma tộc, là muội muội của Ma Đế, có địa vị tối cao chỉ xếp sau Ma Đế và Tứ Ma Hoàng. Phụ thân nàng, đại thánh tử của Thánh tộc, nhận được phúc lành từ Thánh Thụ, từng là ứng cử viên sáng giá cho ngôi vị Thánh Vương. Tình yêu giữa hai người vốn là điều cấm kỵ, khi Ma tộc và Thánh tộc từ lâu đã như nước với lửa. Hai người yêu nhau bất chấp mọi rào cản, và Bạch Vô Ưu là kết quả của tình yêu đó. Nhưng khi chuyện bị phát hiện, họ trở thành mục tiêu truy sát đến tận Nguyên Châu đại lục. Bị bắt trở lại, mẫu thân nàng bị phế bỏ địa vị đế cơ, cả đời bị giam lỏng trong điện, chịu sự sỉ nhục từ chính tộc nhân. Phụ thân nàng, bị hủy thần mạch, cả đời bị phong ấn trong Thánh Thụ, không bao giờ được tự do. Còn Bạch Vô Ưu được giấu trong rừng sâu cho đến khi vô tình được Vương Diệp tìm thấy.
Ma tộc được chia thành nhiều nhánh, trong đó Thiên Ma tộc là chủng tộc thống trị tuyệt đối. Thiên Ma tộc đề cao huyết thống, tàn bạo, máu lạnh và sống với phương châm: Sức mạnh là tất cả. Hắc Nguyên Mạch được di truyền thông qua nghi thức ban máu bằng cách gieo Ma Hạt được kết tinh từ tinh huyết của Thiên Ma vào những cá nhân Ma tộc xuất sắc được chọn. Khi Hắc Nguyên Mạch thức tỉnh, Thiên Ma sẽ sở hữu một năng lực đặc biệt. Chính năng lực đó quyết định địa vị và giá trị của Thiên Ma trong tộc. Trái ngược với Ma tộc, Thánh tộc có nguồn gốc chung từ Thánh Quả, mọc trên Thánh Thụ - đã tồn tại từ thuở sơ khai. Trong số các Thánh Quả, có một loại quý giá nhất mang hào quang thất sắc, được gọi là Linh Lung Ngọc Quả, chỉ mọc trên ngọn cao nhất của Thánh Thụ. Thánh tộc sinh ra từ Linh Lung Ngọc Quả đều sở hữu đôi mắt đá quý đẹp hơn bất kỳ thứ gì với sắc đẹp không từ nào có thể miêu tả, họ được tôn làm hoàng tộc. Tất cả thành viên hoàng tộc đều mang trong mình Thánh Nguyên Tủy nhưng hiếm ai có thể thức tỉnh hoàn toàn. Trong suốt lịch sử, chỉ có năm cá nhân được ghi nhận đạt đến trạng thái hoàn toàn thức tỉnh.
Tuy nhiên, Bạch Vô Ưu không phải Ma tộc hay Thánh tộc mà là một chủng tộc mới được sinh ra bởi sự kết hợp giữa hai tộc, nàng tự gọi là Đọa Thiên. Bạch Vô Ưu kế thừa gần như toàn bộ ưu điểm của Thánh Nguyên Tủy và Hắc Nguyên Mạch.
Hiện tại, mọi thứ đều diễn ra theo đúng ý Bạch Vô Ưu, chỉ còn một bước cuối cùng để hoàn thành kế hoạch. Tất cả sẽ được quyết định vào ngày mai. Hơn nữa linh cảm mách bảo nàng rằng thân phận của Vương Diệp và Vương Tri Triết không hề đơn giản, thậm chí có thể ảnh hưởng lớn đến tương lai.
Tại Vĩnh Hằng Giới, binh khí và pháp bảo được phân thành tám cấp: Phàm – Địa – Thiên – Huyền – Hoàng – Linh – Tiên – Thần. Chiếc nhẫn trên ngón áp út bến bàn tay phải của Bạch Vô Ưu, mang tên Hư Giới, là một pháp bảo đặc biệt do chính nàng tạo ra từ rất lâu. Không thuộc bất kỳ cấp bậc nào, Tiểu Dạ trong miệng Bạch Vô Ưu chính là bảo linh của Hư Giới, là một trong các thuộc hạ lâu đời của nàng.
Nhờ sự hỗ trợ của Hư Giới, hai thần mạch trong cơ thể Bạch Vô Ưu tạm thời bị phong ấn. Nàng nhìn chiếc nhẫn trên tay, siết chặt thành nắm đấm rồi từ từ mở ra. Một con hắc điệp nhỏ xuất hiện giữa lòng bàn tay. Nàng truyền âm, dứt khoát ra lệnh: [Đi đi].
Hắc điệp khẽ động, như hiểu rõ ý chỉ, lập tức bay vào màn đêm, lặng lẽ biến mất trong bóng tối.
Phía bắc Lăng Vân hoàng triều, sâu trong Dạ Uyên Lâm, có một hang động hoang vu. Bên trong, xương cốt vương vãi khắp nơi, chủ yếu là của hoang thú. Ánh trăng nhợt nhạt len qua khe đá, soi rõ bóng lưng gầy gò, trơ xương của một lão già. Lão cụt tay, quần áo rách nát, bẩn thỉu, đang điên cuồng xé thịt sống một con hoang thú. Đột nhiên, một cái bóng lớn đổ xuống cửa hang khiến lão giật mình lùi sâu vào bóng tối. Lão khom người như dã thú, gầm gừ đe dọa. Trong màn đêm, chỉ có đôi mắt đỏ rực phát sáng đầy dữ tợn.
Cái bóng thuộc về một nam hài. Đôi mắt hắn xám xịt, sâu hơn vực thẳm, không phản chiếu ánh sáng. Quanh người hắn là những con hắc điệp bay lượn. Khi nhìn thấy chúng, lão già hoảng sợ, run rẩy thụt lùi. Một vài con hắc điệp lao đến gần, lão hoảng loạn vung tay, miệng không ngừng hét: “Cút đi! Cút đi!”
Nhưng những con hắc điệp chỉ cần chạm vào da liền chui vào cơ thể lão. Lão hét lên thảm thiết, thân người co giật dữ dội. Đôi mắt đỏ rực chuyển sang trắng dã, rồi lão gục xuống nền đất lạnh, rơi vào hôn mê. Nam hài liếc nhìn lão già một lần, sau đó lặng lẽ biến mất trong bóng tối. Hắn không để ý rằng, dưới lớp da tái nhợt của lão, những thứ giống như sâu bọ đang ngọ nguậy.
Đăng bởi | MariaHatsuna |
Thời gian |