Mộc lão quái
Ngày hôm sau, tại phòng ngủ tầng hai của Vương Tri Triết và Vương Diệp. Căn phòng được bài trí đơn giản với hai chiếc giường kê sát hai bên tường, ở giữa là một chiếc bàn nhỏ đặt ngọn đèn dầu, góc phòng có một tủ quần áo. Đầu giường của Vương Tri Triết treo một cây kiếm. Ánh nắng len qua cửa sổ khiến Vương Tri Triết tỉnh giấc. Y ngồi dậy, nhìn thấy giường đối diện trống không thì mệt mỏi rời giường, thay đồ rồi đi xuống bếp. Vừa bước vào, y thấy một bóng dáng nhỏ bé quen thuộc đang đứng trên ghế nấu ăn – không ai khác chính là Bạch Vô Ưu. Không kìm được, y lao đến ôm chầm lấy nàng từ phía sau, giọng điệu làm nũng: “Thất Thất, chào buổi sáng! Hôm nay Thất Thất nấu món gì thế? Mùi thơm quá! Cho ca ca thử một miếng được không?”
Bạch Vô Ưu đột ngột đứng lặng. Vương Tri Triết tò mò nhìn qua vai nàng, phát hiện món thịt đang xào đã bị đổ đầy muối. Nụ cười "dịu dàng" của nàng lộ rõ bốn chữ: “Huynh muốn chết không?”
Nhận ra tình hình, Vương Tri Triết lập tức tự giác bước sang bên phải, úp mặt vào tường với dáng vẻ thuần thục, hai tay giơ lên giống như đã quen làm rất nhiều lần. Nhìn sang, y ngạc nhiên thấy Vương Diệp cũng đang bị phạt giống mình. Ánh mắt hai người chạm nhau. “Khục”. Vương Tri Triết cố nín cười nhưng ánh mắt lại đầy trêu chọc. Y truyền âm cười nhạo: [Hahaha, không ngờ ông cũng có ngày này đấy!]
Vương Diệp xấu hổ, tức giận quát lớn qua truyền âm: [Im miệng ngay cho ta!]
[Ta đâu dùng miệng? Để ta đoán xem, chắc ông lén vào bếp nấu ăn bị Thất Thất phát hiện chứ gì? Đáng đời mà, hahaha...]
Vương Diệp gắng nhịn, bực bội đáp lại: [Ha, ít nhất ta không như ai đó, chỉ vì muốn thể hiện mà làm héo hết hoa Tiểu Thất trồng, bị phạt ôm chậu cây suốt nửa năm.]
Vương Tri Triết không chịu thua: [Không bằng ông, dám nấu con thỏ Tiểu Thất yêu quý nhất, phải ăn rau luộc suốt một tháng!]
[Ngươi nghĩ ngươi khá hơn sao? Lúc luyện kiếm còn phá tường phòng con bé, chém nát bức Thạch Sơn Hùng Vĩ mà Tiểu Thất khắc suốt năm tháng và các tượng gỗ khác. Kết quả bị bắt khắc lại tất cả, không thiếu một chi tiết!]
[[Vậy ông thì sao? Không biết nấu ăn mà cứ thích vào bếp. Đại phu gì mà suýt hại chết nữ nhi của mình, đồ ông nấu khác gì độc dược!]
[Ngươi giỏi lắm chắc? Món ăn "đặc biệt" của ngươi khiến con bé hôn mê suốt năm ngày, còn hại ta cũng phải ăn món kinh khủng đó cùng ngươi!]
[Hừ, không nhắc thì thôi, ông làm hỏng con rối Tiểu Thất kỳ công làm, bị ngó lơ suốt một năm, còn kéo ta chịu tội chung.]
Hai người không ngừng kể tội nhau qua truyền âm, cuộc tranh cãi xoay quanh những lần họ làm Bạch Vô Ưu tức giận. Đứng một bên, nàng nghe hết, trong lòng thầm nghĩ: “Hai người này trẻ con thật.” Nhưng ánh mắt nàng dần tối lại, bàn tay cầm xẻng gỗ khẽ run lên – chiếc xẻng đáng thương có vẻ sắp không chịu nổi áp lực.
Bạch Vô Ưu dọn xong bữa, bê thức ăn đặt lên bàn. Dù món ăn đơn giản, cách bài trí tinh tế cùng hương thơm lan tỏa khắp phòng bếp đủ khiến người ta thèm thuồng. Vương Diệp và Vương Tri Triết nuốt nước miếng, nhưng vì đang chịu phạt, cả hai đành nhẫn nhịn.
“Đồ ăn xong rồi, cha và ca nghỉ ngơi một chút rồi ăn tiếp”. Bạch Vô Ưu nhắc nhẹ.
Chưa dứt lời, Vương Diệp và Vương Tri Triết đã nhanh nhẹn ngồi vào bàn, gắp ngay thức ăn. Miếng thịt vừa chạm lưỡi, cả hai như bị sét đánh, đồng thanh thốt lên: “Ngon quá!”
“Tiểu Thất, tay nghề của con ngày càng giỏi!”. Vương Diệp không tiếc lời khen, còn Vương Tri Triết thì vừa ăn vừa phụ họa: “Đúng rồi! Thất Thất nhà ta giỏi nhất, chuyện gì cũng làm được!”
Bạch Vô Ưu chỉ đáp một tiếng “Ừm”, ăn vài miếng rồi lặng lẽ đặt đũa. Đôi mắt nàng thoáng nét buồn, như đang sắp mất đi điều gì quan trọng. Nhận thấy điều bất thường, Vương Tri Triết lập tức hỏi: “Thất Thất, muội sao vậ—”
Câu nói chưa kịp dứt, một luồng sát khí nặng nề ập đến. Một rễ cây khổng lồ bất ngờ trồi lên, phá nát căn nhà. Tiếng bát gỗ trên tay Vương Tri Triết rơi xuống đất. Không chần chừ, y lao tới ôm chặt Bạch Vô Ưu, hét lớn: “Cẩn thận!”
Rễ cây khổng lồ quét qua, đập tan mọi thứ. Vương Diệp may mắn né kịp, còn Vương Tri Triết dùng thân che chở Bạch Vô Ưu. “Muội không sao chứ?” y lo lắng hỏi, ánh mắt tràn đầy căng thẳng.
“Muội ổn... nhưng chuyện gì vừa xảy ra?”. Bạch Vô Ưu run rẩy, bàn tay bám chặt vạt áo Vương Tri Triết. Nhìn căn nhà gắn bó suốt 10 năm bị san phẳng trong chớp mắt, nàng không giấu được nỗi sợ hãi. Từ tàn tích đổ nát, năm cái rễ cây khổng lồ trồi lên, chống đỡ một bóng dáng già nua gớm ghiếc. Đó là một lão già gầy trơ xương, râu tóc rối bù, quần áo rách nát, nửa khuôn mặt hoại tử nghiêm trọng. Đôi mắt đỏ như máu trống rỗng đầy tà khí. Lão đứng trên rễ cây, tay phải cụt mất, dáng vẻ như ác ma từ địa ngục. Nhìn thấy kẻ đó, ánh mắt Vương Diệp và Vương Tri Triết bừng lên lửa hận. Họ không bao giờ quên được lão, dù lão có hóa thành tro bụi.
Mộc lão quái!!?
Bạch Vô Ưu nhìn chằm chằm vào lão quái trước mặt, thầm cảm thán: “Quá xấu! Xấu đến mức xúc phạm mắt người nhìn.”
Đăng bởi | MariaHatsuna |
Thời gian | |
Cập nhật |