Quá khứ
Mọi chuyện bắt đầu phải quay về từ 20 năm trước, Vương Diệp, tên thật là Diệp Ly, là con trai thứ hai của Diệp Trạch, gia chủ Diệp gia khi ấy—một trong tam đại gia tộc công thần khai quốc của Lăng Vân hoàng triều. Y tinh thông linh kỹ huyền giai “Thái Dương Chân Quyết”, nhưng y không hứng thú với quyền lực và đã từ bỏ quyền thừa kế gia chủ để rời khỏi gia tộc, sống cuộc đời ngao du tự tại, không ngờ đi nửa đường thì bị tập kích dẫn đến mất trí nhớ. Vì không có ký ức, trên người chỉ có một ngọc bội màu xanh khắc chữ “Diệp” nên y lấy họ của người đã cứu mình rồi tự đổi tên thành Vương Diệp. Mười hai năm trước, Vương Diệp đặt chân đến Lâm Châu, đúng lúc nơi đây xảy ra hàng loạt vụ án hài tử mất tích bí ẩn, đã thu hút sự chú ý của y. Trong quá trình điều tra, y phát hiện hung thủ là một tên Đọa Ma gọi Mộc lão quái. Y cùng các tu hành giả Lâm Châu hợp lực giải cứu những hài tử còn sống. Kế hoạch giải cứu miễn cưỡng thành công tuy nhiên chỉ còn một hài tử còn sống. Mộc Lão Quái nhân cơ hội trốn thoát, nhưng không trước khi để lại hậu quả nặng nề: tất cả các tu hành giả, bao gồm Vương Diệp, đều bị trúng độc Ma Huyết, ảnh hưởng nghiêm trọng đến căn cốt và kinh mạch. Tu vi của y rơi xuống Dẫn Khí Cảnh, và vào ngày 15 hàng tháng, độc Ma Huyết tái phát, khiến y chịu đau đớn như địa ngục trần gian.
Đứa trẻ sống sót ấy là Tiểu Lê, một trẻ ăn mày lang thang ở Lâm Châu. Tiểu Lê bị Mộc Lão Quái bắt cóc vì trên người mang nặng vận rủi và sát khí. Lão thí nghiệm trên các hài tử nhằm tạo ra vật chứa cho Ma Hạt, nhưng chỉ mình Tiểu Lê sống sót sau chuỗi thử nghiệm tàn bạo.
Về Mộc Lão Quái, hơn 200 năm trước, hắn từng được một trong Tứ Ma Hoàng ban tặng Ma Hạt, nhưng không thể hấp thụ nó. Qua cổ thư, lão phát hiện sức mạnh Ma Hạt không chỉ giới hạn ở Ma tộc. Lão ta ôm tham vọng kết hợp Ma Hạt với sinh vật không phải Ma tộc để tạo ra một Thiên Ma. Để hiện thực hóa ý tưởng này, Mộc Lão Quái bắt đầu bắt cóc các hài tử thiên bẩm, dị tộc, và hoang thú để thí nghiệm. Hầu hết nạn nhân đều chết, chỉ có Tiểu Lê sống sót, vì cậu chính là Thiên Sát Tinh chuyển thế, điều này càng khiến lão ta điên cuồng thí nghiệm lên cậu. Sau khi gieo thành công Ma Hạt vào cơ thể Tiểu Lê, Mộc Lão Quái định đoạt xá cậu, nhưng kế hoạch bị phá vỡ khi Vương Diệp và các tu hành giả tấn công. Giao chiến ác liệt khiến lão mất một cánh tay và trọng thương. Lão trốn thoát để bảo toàn tính mạng, còn Tiểu Lê được Vương Diệp nhận nuôi, đặt tên là Vương Tri Triết. Để bảo vệ thân phận của Vương Tri Triết, hai người rời đến Đông Quân thôn, một nơi hẻo lánh thuộc biên giới Nam Cảnh Quốc.
Đó là tất cả thông tin mà Tiểu Dạ cho Bạch Vô Ưu biết. Nàng không ngờ thân thế của hai người họ lại phức tạp đến vậy, đặc biệt là Vương Tri Triết. Thiên Sát Tinh, vạn năm giáng thế một lần nhưng chưa bao giờ sống quá trăm năm. Về phần Mộc Lão Quái, Bạch Vô Ưu từng gặp hắn khi hắn còn là tu hành giả nhân tộc. Tên này có sở thích nghiên cứu lịch sử nhưng lại chạm đến điều cấm kỵ, cuối cùng dẫn đến Đọa Ma. Hắn từng đến Dạ Uyên Lâm, âm mưu khống chế hung thú nơi ấy để trả thù, nhưng lại bị phản phệ. Mà có lẽ Tiểu Dạ cố ý giữ tên này sống có lẽ chỉ để phục vụ cho ngày hôm nay.
Hiện tại, tu vi của Vương Tri Triết chỉ đạt Thoát Thai Cảnh tam tầng, trong khi Mộc lão quái ít nhất đã đạt Khí Hải Cảnh và còn được Tiểu Dạ tăng cường sức mạnh. Nếu không thức tỉnh Ma Hạt, Vương Tri Triết hoàn toàn không có cơ hội thắng, nhưng việc kích động hắn lại không phải là điều quá khó.
Vương Diệp và Vương Tri Triết không ngờ được Mộc lão quái có thể tìm được họ nhưng trạng thái của lão ta rất kì lạ, giống hệt một con rối bị điều khiển. Bất ngờ, lão ta chỉ tay, khiến vô số rễ cây từ lòng đất chồi lên tấn công Vương Diệp và Vương Tri Triết. Hai người không kịp suy xét, chỉ có thể né tránh. Rễ cây liên tục bủa vây, ép hai người vào thế khó. Vương Diệp tạo ba quả cầu lửa tấn công, nhưng Vương Tri Triết, vì đang cõng Bạch Vô Ưu, chỉ có thể chạy trốn.
“Tri Triết, đưa Tiểu Thất rời khỏi đây! Ta sẽ cầm chân hắn!”. Vương Diệp nghiêm giọng ra lệnh.
“Không cần ông nhắc!”. Vương Tri Triết giận dữ đáp, dồn linh lực vào đôi chân, tăng tốc rời khỏi thôn. Nhưng khi đến cổng, một rễ cây bất ngờ xuất hiện, đập mạnh xuống đất chặn đường. Ba rễ khác từ các hướng khác hợp sức tấn công. Trong phút nguy nan, ánh vàng kim lóe lên trong mắt Vương Tri Triết.
“Truy Phong!”. Y hét lớn, và từ đống đổ nát, thanh kiếm với chuôi xanh lam bay đến. Cầm kiếm trong tay, Vương Tri Triết chém đứt các rễ cây, nhưng một luồng hắc khí mờ nhạt bốc lên từ cơ thể. Những tiếng thì thầm vang lên trong đầu, thôi thúc hắn giết chóc, hủy diệt. Vương Tri Triết dần mất kiểm soát. Bỗng, đôi tay nhỏ bé ôm chặt lấy cổ y. Giọng nói trẻ con nghẹn ngào: “Ca ca!”. Tiếng gọi của Bạch Vô Ưu kéo lý trí Vương Tri Triết trở lại. Những giọng nói quỷ dị gào thét, nhưng rồi tan biến.
“Ca ca, huynh sao vậy?”. Bạch Vô Ưu lo lắng hỏi, ôm chặt cổ hắn.
“Không sao, Thất Thất. Ca cảm ơn muội”. Vương Tri Triết mỉm cười nhẹ nhõm, trong lòng thầm nghĩ: Cảm ơn muội đã xuất hiện trong cuộc đời ta.
Bạch Vô Ưu tỏ vẻ không hiểu, Vương Tri Triết muốn cõng nàng ra khỏi cửa thôn nhưng bị va đầu vào bởi một bức tường vô hình. Hắn kinh ngạc, đưa tay sờ nên bức tường, nhận ra đây là một kết giới. Không biết từ lúc nào một kết giới được dựng lên quanh Đông Quân thôn, Vương Tri Triết cầm Truy Phong Kiếm trong tay, chém ra kiếm khí. Ngoại trừ khiến kết giới dao động thì không gây ra bất kỳ vết nứt nào. Các rễ cây tiếp tục tấn công. Không còn cách nào, Vương Tri Triết tìm nơi ẩn nấp cho Bạch Vô Ưu. Y phát hiện một hầm rượu trong căn nhà hoang, đặt nàng vào đó, cẩn thận tạo kết giới che giấu còn xoa đầu Bạch Vô Ưu, dịu dàng dặn dò: “Thất Thất, muội ở yên đây. Khi nào nghe ca ca gọi mới ra ngoài, được không?”
Bạch Vô Ưu gật đầu, y an tâm đóng nắp hầm, rời đi. Nhưng ngay khi y rời khỏi, một con hắc điệp xuất hiện, đậu lên vai Bạch Vô Ưu. Nàng vuốt ve nó, ánh mắt lạnh lùng lóe sáng đỏ. Lấy từ Hư Giới một chiếc vòng bạc, ánh mắt trống rỗng lóe lên ánh sáng đỏ nhìn chiếc vòng: [Xem ra đến lúc rồi.]
Bầu trời u ám phủ đầy mây đen. Vương Diệp khổ sở né tránh những rễ cây lao đến, thì bất ngờ Vương Tri Triết xuất hiện, kiếm trong tay chém đứt toàn bộ rễ cây tấn công. Nhân cơ hội, Vương Diệp phản công.
Ba vầng hào quang trắng bao vây Mộc lão quái, rồi hóa thành vòng lửa đỏ rực thiêu đốt. Nhưng bất lực trước lão, cả hai không kịp phản ứng đã bị rễ cây quật mạnh xuống đất. Vương Tri Triết ngã trên đống đổ nát, ngực bê bết máu, hét lớn: “Lão đầu, ông chết chưa?”
“Chết cái con khỉ! Ta còn sống nhăn đây, bớt rủa ta đi!”. Vương Diệp lau vết máu nơi khóe môi, tức giận đáp trả. Rồi y hỏi tình hình: “Tiểu Thất đâu? Không phải bảo ngươi đưa con bé ra khỏi thôn sao?”
“Không ra được, bị nhốt rồi. Ông là Dẫn Khí Cảnh mà không nhận ra kết giới à?”. Vương Tri Triết vừa trả lời vừa châm chọc, khiến Vương Diệp bực bội: “Ngươi không nói móc một ngày thì chịu không nổi hả?”
Giữa lúc cãi vã, Mộc lão quái bất ngờ gào lớn, mắt đen tuyền, cơ thể lão nổi lên những khối di chuyển quái dị dưới da. Cả hai rùng mình, cảm giác nguy hiểm tràn ngập. Rễ cây do lão điều khiển mọc gai, tấn công điên cuồng khắp Đông Quân thôn. Trong hỗn loạn, ánh mắt Vương Tri Triết hướng về căn nhà nơi Bạch Vô Ưu trốn. Đồng thời, Vương Diệp cũng quay lại, chứng kiến rễ cây khổng lồ đập nát căn nhà.
Tiếng đổ sập vang lên. Từ bên trong, Bạch Vô Ưu chỉ kịp ngẩng đầu trước khi hầm rượu hoàn toàn sập xuống.
“TIỂU THẤT/ THẤT THẤT!”. Hai người hét lớn, lòng tràn đầy lo lắng.
Mộc lão quái mất kiểm soát, ma khí bùng nổ dữ dội. Vương Diệp lao đến cứu Bạch Vô Ưu nhưng bị rễ cây bao vây, gai nhọn đâm sâu vào da, phong bế linh lực. Trong khi đó, từ đống đổ nát, một rễ cây nâng Bạch Vô Ưu lên cao. Nàng bị thương nặng, mắt lờ mờ nhìn thấy Vương Diệp, yếu ớt gọi: “Cha...”
Nhưng rễ cây siết chặt hơn, vô số gai nhọn xuyên qua cơ thể nàng.
“TIỂU THẤT!” Vương Diệp bất lực nhìn con gái bị giết ngay trước mắt. Tiếng hét của Bạch Vô Ưu khiến Vương Tri Triết quay lại. Chứng kiến cảnh tượng kinh hoàng, đôi mắt hắn chuyển thành màu vàng kim, Truy Phong Kiếm trong tay bùng lên hắc khí. Trong cơn thịnh nộ, Vương Tri Triết lao vào chém đôi Mộc lão quái. Hắn nhanh chóng chặt đứt rễ cây, đỡ lấy Bạch Vô Ưu đang hấp hối. Nàng yếu ớt vuốt má hắn, nở nụ cười nhợt nhạt trước khi nhắm mắt lìa đời.
Đăng bởi | MariaHatsuna |
Thời gian |