Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Trò chuyện (2)

Tiểu thuyết gốc · 1173 chữ

Nhan Tinh tái mặt, sự lo lắng trào dâng trong lòng. Cốc Lương Thiên Quân nhẹ nhàng dùng linh lực ghép hai mảnh của ly trà lại thành hình dạng ban đầu. Nước trà đã bị đổ cũng biến mất một cách sạch sẽ, không để lại dấu vết nào. Y rót đầy trà mới vào ly, rồi đặt trước mặt Nhan Tinh, giọng nói tiếp tục đều đều, không chút vội vã: “Tiếp theo, tiểu sinh sẽ giải thích về ‘tự’ và ‘danh’. ‘Tự’ là tên gọi của một người, chẳng hạn như tên cô nương là Nhan Tinh, còn tiểu sinh là Cốc Lương Thiên Quân. Còn ‘danh’... nó khác với ‘tự’. ‘Danh’ tương tự như danh hiệu, nhưng chỉ duy nhất chủ nhân mới có quyền ban tặng và gọi tên. Điều đặc biệt là tất cả ‘danh’ do chủ nhân đặt đều chứa chữ ‘Vô’.”

Nàng tò mò hỏi, giọng chứa đầy sự thắc mắc: “Vì sao?”

Cốc Lương Thiên Quân tiếp tục giải thích, vẻ mặt ôn hòa nhưng thoáng chút hài hước: “Có lẽ chủ nhân thích chữ đó. Điều đó thể hiện việc người yêu quý các thuộc hạ, có lẽ vậy?”

Nhan Tinh nhìn y, trong lòng đầy hoài nghi: “...” Giải thích vậy cũng được hả!!?

Cốc Lương Thiên Quân mỉm cười trước phản ứng của nàng nhưng không giải thích thêm, chuyển chủ đề sang cơ cấu các thuộc hạ dưới trướng chủ nhân: “Cuối cùng là về cơ cấu các thuộc hạ, được chia làm ba cấp: hạ, trung và thượng. Chủ nhân hiện tại có tổng cộng 25 thuộc hạ nếu tính cả cô nương. Trong số đó, 22 người đã được phân vào các nhóm, còn ba người còn lại thì chưa được sắp xếp, tạm coi là hạ. Tuy nhiên, nếu dựa trên tiêu chuẩn của Vĩnh Hằng Giới, tất cả đều được coi là cao thủ.”

Y nhấp một ngụm trà trước khi tiếp tục: “Đầu tiên là Thập Nhị Giáp Tướng, cấp trung. Họ chủ yếu là yêu tộc, được chủ nhân nuôi dưỡng từ khi còn là ấu thú nên cực kỳ trung thành. Tiếp theo là Tử Tuyệt Tứ, cũng thuộc cấp trung, tiểu sinh là một trong số đó. Mối quan hệ giữa bốn người tiểu sinh không tính là thân.”

Nhan Tinh “a” lên, như nhớ ra điều gì: “Tiền bối từng nhắc đến trong lần đầu gặp.”

Cốc Lương Thiên Quân gật đầu: “Cấp thượng duy nhất, chính là Thất Tình Lục Quân. Họ là những thuộc hạ trung thành nhất dưới trướng chủ nhân. Tuy nhiên, Thất Tình Lục Quân hành tung rất bí ẩn, ngay cả tiểu sinh cũng chỉ may mắn được gặp một trong số họ vài lần.”

Y ngừng lại, ánh mắt lướt qua nàng như để kiểm tra xem còn thắc mắc nào không. Thấy nàng chăm chú lắng nghe, y hỏi: “Nhan cô nương, còn điều gì thắc mắc nữa không?”

Nhan Tinh lập tức hỏi: “Nơi này là đâu vậy, tiền bối?”

Cốc Lương Thiên Quân đặt ly trà xuống bàn, chậm rãi trả lời: "Tiểu Giới Thạch, đây là pháp bảo do chủ nhân tạo ra. Cô nương có thể coi như một tiểu thế giới là được, thời gian trong này nhanh gấp 10 lần so với bên ngoài, trừ chủ của Tiểu Giới Thạch và chủ nhân thì không ai có thể ra vào nếu không có sự cho phép. Sau khi hoàn thành huấn luyện thì cô nương có thể nhận một cái từ chủ nhân.”

Nhan Tinh kinh ngạc trước sự thần kỳ của nơi này, tiếp tục hỏi: “Vậy huấn luyện thì sao?”

Cốc Lương Thiên Quân mỉm cười, giọng nói pha chút bí hiểm: “Huấn luyện chia làm bốn phần: tâm, thể, kỹ, và luyện. Tâm là rèn luyện tinh thần, đối diện và vượt qua nỗi sợ hãi. Thể tập trung vào thể lực và sự dẻo dai. Kỹ là khả năng linh hoạt sử dụng binh khí, pháp bảo, và ứng phó với tình huống bất ngờ. cuối cùng là luyện là thành thục các công pháp mà cô nương cần học. Cô nương còn câu hỏi gì nữa không?”

Nhan Tinh lắc đầu không hỏi thêm. Cốc Lương Thiên Quân đứng dậy, nụ cười hiền từ vẫn trên môi: “Nếu không còn thắc mắc gì, vậy cô nương có thể nghỉ ngơi ở căn phòng sau lưng cô nương, đồ đạc cần thiết đều đã chuẩn bị. Huấn luyện sẽ bắt đầu từ ngày mai đồng thời chủ nhân còn nhờ tiểu sinh chuyển lời với cô nương là “Đừng nhiễm cái tính cách quái gở và thói xấu của tên Tiểu Cốc Tử này, nếu hắn dám hại ngươi thì cứ đánh hắn, không chết là được” vậy đấy.”

Nhan Tinh nghe vậy, sững sờ, sắc mặt tối lại: “...” Ngài ấy không kiêng dè mà nói xấu trước mặt chính chủ luôn!?

Nàng đứng dậy, ôm quyền, cúi chào: “Những ngày về sau, mong tiền bối giúp đỡ.”

Y khom lưng, cúi người, khiêm nhường nói: “Cô nương cũng vậy.”

Khi nàng vừa xoay người bước vào căn phòng đã được sắp xếp sẵn, y hơi hé mắt, để lộ đôi mắt màu xám mờ đục tựa sương mù, ánh nhìn như xuyên thấu mọi thứ, mang theo cảm giác đầy ẩn ý. Nhan Tinh khuất bóng sau cánh cửa. Bên ngoài, dưới tán cây đào nở rộ, Cốc Lương Thiên Quân đứng im lặng. Gió nhẹ lướt qua, mang theo hương đào phảng phất. Nụ cười trên môi y vẫn giữ nguyên, như một bức tượng sống, hoàn mỹ nhưng lại gợi lên cảm giác không thể chạm tới. Y nhìn xa xăm, lẩm bẩm như tự nói với chính mình: “Thật không ngờ, chủ nhân lại dùng đến bản tôn để giúp đỡ một cây dại như vậy. Quả thật… rất bất ngờ.”

Ánh mắt y thoáng qua chút trầm tư. Ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu y như một tia sáng xuyên qua màn đêm, mang theo sự bất an không dễ phát hiện.

“Lẽ nào...” y khẽ thì thầm, giọng nói nhỏ đến mức ngay cả gió cũng không thể mang đi: “Chủ nhân đã suy yếu rồi?”

Đôi mày y khẽ nhíu lại, nhưng chỉ trong chốc lát đã giãn ra. Nụ cười trên môi trở nên sắc bén hơn, như thể vừa nảy ra một ý định. “Dẫu vậy...”. Y thở dài, ánh mắt lại dõi về phía chân trời xa xăm: “Bên cạnh người vẫn có ngài ấy bảo vệ. Không thể tiếp cận... vậy thì...”

Y ngừng lại, ánh mắt sắc lạnh như băng đá, tựa hồ đang nung nấu một kế hoạch nhưng nhanh chóng bỏ qua ý nghĩ đó: “Thôi vậy, chút tiểu xảo đó cũng không qua mắt được chủ nhân.”

Lời thì thầm cuối cùng của y tan vào không khí, hòa quyện cùng làn gió mang hương đào.

Bạn đang đọc Lãng Khởi Phong Vân sáng tác bởi MariaHatsuna

Truyện Lãng Khởi Phong Vân tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi MariaHatsuna
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.