Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Trò chuyện (1)

Tiểu thuyết gốc · 1090 chữ

Nhan Tinh cảm nhận rõ luồng áp lực vô hình tỏa ra từ người trước mặt. Dù y mang dáng vẻ hiền từ, sự hiện diện của y vẫn khiến nàng bất giác lùi một bước, linh hồn như bị siết chặt. Ánh mắt dao động, nàng như muốn tránh khỏi luồng khí tức đè nén ấy. Cốc Lương Thiên Quân dường như nhận ra sự bất an trong nàng, mỉm cười hiền hòa. Y nói bằng giọng điệu dịu dàng, như dòng nước xuôi chiều: “Cô nương chớ sợ, tiểu sinh không có ý làm hại cô nương. Không bằng cô nương vào trong, cùng tiểu sinh thưởng một ly trà.”

Y đưa tay, nhẹ nhàng làm động tác mời. Từng cử chỉ của y đều toát lên vẻ tao nhã, thân thiện, tựa như không mang theo chút áp lực nào. Kỳ lạ thay, ngay khoảnh khắc đó, cảm giác áp bức quanh Nhan Tinh lập tức tan biến, như chưa từng tồn tại. Nàng khẽ ngập ngừng, ánh mắt dao động, nhưng cuối cùng không tìm được lý do từ chối. Nhan Tinh gật đầu nhẹ, bước theo một cách miễn cưỡng. Nhưng khi vừa qua cánh cổng tứ hợp viện, nàng chỉ kịp chớp mắt, bóng dáng Cốc Lương Thiên Quân đã biến mất.

Ánh mắt Nhan Tinh lướt nhanh qua cảnh vật. Dưới tán cây đào cổ thụ, nàng trông thấy một bộ bàn ghế đá đơn sơ nhưng vững chãi. Cốc Lương Thiên Quân đã ngồi đó từ lúc nào, vẻ mặt bình thản thưởng trà. Trên tay y không còn cây cổ cầm đen tuyền như trước. Nhan Tinh vừa định tiến lên thì bất ngờ, cả người bị một luồng linh lực ôn hòa nhưng không thể kháng cự cuốn đến trước mặt y. Một luồng ánh sáng nhè nhẹ bọc lấy nàng, đưa nàng ngồi xuống ghế đối diện. Y không nói gì, chỉ khẽ vung tay. Ấm trà trên bàn rung lên, nắp ấm tự bật mở, và linh lực tinh tế rót một dòng trà màu vàng óng vào ly ngọc trong suốt màu xanh. Từng động tác mượt mà và chính xác đến mức khiến Nhan Tinh kinh ngạc. Cốc Lương Thiên Quân đặt ly trà trước mặt nàng, ánh mắt vẫn ôn hòa. Nhan Tinh cười gượng, hai tay run nhẹ nhận lấy ly trà, cố giữ vẻ khách sáo: “Đa tạ tiền bối.”

Y chỉ mỉm cười, không nói gì thêm, ánh mắt như thể đã nhìn thấu tâm tư nàng, khiến nàng cảm thấy vừa nhẹ nhõm, vừa bất an. Cốc Lương Thiên Quân nhấp một ngụm trà, ánh mắt nhẹ nhàng quét qua Nhan Tinh, giọng nói vẫn ôn tồn như trước: “Cô nương không cần khách sáo, chăm sóc cô nương là nhiệm vụ chủ nhân giao cho tiểu sinh. Nếu cô nương có gì thắc mắc, đều có thể hỏi tiểu sinh.”

Nhan Tinh im lặng một lúc, ánh mắt cụp xuống nhìn ly trà trong tay. Nàng không uống, chỉ dùng ngón tay vuốt nhẹ thành ly như để trấn an bản thân. Sau cùng, nàng dè dặt lên tiếng, giọng chứa đầy do dự: “Chủ nhân... rốt cuộc là ai? Ngài ấy nhận ta làm thuộc hạ, không lẽ chỉ vì ta là Âm Oán Quỷ Đằng?”

Cốc Lương Thiên Quân khẽ nhếch môi, nụ cười mang theo chút thần bí. Y nhấp thêm một ngụm trà, thong thả đặt ly xuống bàn, rồi chậm rãi đáp: “Chủ nhân là ai sao? Vấn đề này... nên nói thế nào nhỉ?”

Y trầm ngâm giây lát, dường như cân nhắc câu chữ. Cuối cùng, y cất giọng ôn hòa nhưng không kém phần uy nghiêm: “Chủ nhân, là người đứng trên tất cả, những kẻ tầm thường biết đến người không nhiều nhưng cũng không ít nhưng không ai dám đối địch với người. Tuy nhiên, tiểu sinh khuyên cô nương đừng tìm hiểu quá sâu vào việc này. Một số sự việc, không nên tìm hiểu thì tốt hơn.”

Nhan Tinh nghe vậy chỉ trầm mặc, ánh mắt trở nên sâu thẳm. Trong lòng nàng hiểu, có những chuyện tốt nhất không nên đào sâu. Sự tò mò đôi khi lại là con dao hai lưỡi, mang đến hậu quả khó lường. Cốc Lương Thiên Quân dường như không để tâm sự im lặng của nàng, tiếp tục với giọng nói ôn hòa nhưng mang theo ý vị sâu xa: “Còn lý do chủ nhân chọn cô nương làm thuộc hạ? Tiểu sinh không rõ. Nhưng với tính cách của người, có lẽ người đã nhìn ra điều gì đặc biệt từ cô nương. Có thể là... quá khứ chẳng hạn.”

Ánh mắt y khẽ dừng lại nơi nàng, vẻ mặt không ép buộc nhưng lộ chút tò mò: “Nếu cô nương không phiền, có thể kể cho tiểu sinh nghe không? Có lẽ, từ câu chuyện của cô nương, tiểu sinh sẽ giúp giải đáp vài điều.”

Nhan Tinh chậm rãi kể lại câu chuyện của mình. Trong suốt quá trình, Cốc Lương Thiên Quân không hề cắt lời, chỉ lặng lẽ lắng nghe. Khi nàng kết thúc, y khẽ gật đầu, nụ cười vẫn không đổi: “Ra vậy, tiểu sinh hiểu rồi.”

Y lấy từ tay áo ra một cuốn sách cổ, bìa sách ánh lên những hoa văn tinh xảo. Y đưa sách cho Nhan Tinh: “Đây là Thần Nông bảo điển, chủ nhân nhờ tiểu sinh đưa cho cô nương. Nó sẽ có ích cho cô nương.”

Nhan Tinh nhận lấy cuốn sách, ánh mắt đầy tò mò. Cốc Lương Thiên Quân tiếp tục, giọng nói nghiêm túc hơn: “Thứ đầu tiên cô nương cần nhớ kỹ là Tam Luật. Đây là ba quy tắc tuyệt đối mà mọi thuộc hạ phải tuân thủ.”

Y thong thả giải thích: “Thứ nhất, trung thành tuyệt đối với chủ nhân. Thứ hai, mệnh lệnh của người là tối thượng. Thứ ba, các thuộc hạ không được giết hại lẫn nhau dù trực tiếp hay gián tiếp.”

Nhan Tinh nghe vậy, trong lòng dâng lên nỗi bất an. Nàng hỏi, giọng chứa đầy ngờ vực: “Nếu vi phạm thì sao?”

Ngay lập tức, ly trà trong tay nàng đột ngột vỡ làm đôi. Nước trà từ từ thấm xuống y phục, khiến nàng kinh hãi. Cốc Lương Thiên Quân, trái lại, vẫn bình thản nhấp một ngụm trà, rồi nói: “Giống như ly trà trên tay cô nương vậy.”

Bạn đang đọc Lãng Khởi Phong Vân sáng tác bởi MariaHatsuna
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi MariaHatsuna
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.