Cốc Lương Thiên Quân
[Ngoại hình mới của ngươi, thấy thế nào?]. U Minh đứng sau tấm gương lớn mà ngó đầu nhìn Nhan Tinh. Nhan Tinh chăm chú nhìn hình ảnh trong gương: mái tóc xám bạc mềm mại, đôi mắt đỏ rực như máu, và một ấn ký hình thoi màu đen nổi bật giữa mi tâm. Gương mặt nàng không đổi, nhưng khí chất giờ đây mang một nét quỷ dị lạnh lùng.
“A…”. Nhan Tinh thốt lên vài tiếng, giọng nói nghe lạ lẫm đến mức chính nàng cũng ngạc nhiên. Giọng nàng giờ đây trở nên non nớt, mang theo một âm sắc mơ hồ kỳ dị, hoàn toàn khác so với trước kia.
Bỗng, một con U Minh Điệp từ đâu bay đến, đôi cánh vỗ khẽ như truyền lời nhắn. Đậu trên vai U Minh, nó dừng lại, im lặng như chờ đợi. Chỉ thấy nụ cười nhẹ nở trên môi U Minh sau khi nghe xong. Nàng phất tay, tấm gương lập tức tan biến vào hư không. U Minh nhìn Nhan Tinh, nói: [Bây giờ chưa phải lúc để ngươi báo thù, ta sẽ nhờ Tiểu Cốc Tử huấn luyện ngươi, có gì thắc mắc thì cứ hỏi tên tiểu tử đó là được.]
Không để Nhan Tinh kịp đáp, U Minh quay người, bóng dáng nàng nhanh chóng chìm vào màn đêm, tựa như chưa từng tồn tại.
“Khoan đã!”. Nhan Tinh vội bước lên, nhưng chỉ đi được ba bước thì khựng lại. Đôi giày nhẹ nhàng chạm xuống mặt đất mềm mại và lạnh lẽo. Nàng dừng chân, ánh mắt bắt đầu quét chậm rãi qua không gian xung quanh. Hai bên là những rừng trúc xanh biếc, từng thân trúc cao vút vươn mình trong gió, tạo nên âm thanh xào xạc, như những lời thì thầm đầy bí ẩn. Dưới chân nàng là một cây cầu làm từ những khúc trúc ghép lại, bắc ngang qua mặt hồ phẳng lặng. Làn nước trong vắt soi bóng bầu trời, tựa như một tấm gương lớn, phản chiếu mọi thứ với vẻ đẹp tĩnh lặng đến không thực.
Nhan Tinh quay người, và trước mắt nàng hiện ra một cảnh tượng đầy mỹ lệ.
Giữa không gian mênh mông ấy, một căn tứ hợp viện cổ kính hiện lên, tựa như được cất giấu trong một giấc mộng. Giữa sân viện, một cây đào cổ thụ đứng sừng sững. Những tán lá rộng lớn vươn mình che phủ cả không gian, rực rỡ dưới ánh sáng huyền ảo. Những bông hoa đào trên cành tựa như được dệt từ ánh sáng, từng cánh hoa hồng nhạt khẽ rơi xuống, nhẹ nhàng đáp lên lòng bàn tay Nhan Tinh. Nhưng khi vừa chạm vào, chúng liền tan biến, hóa thành bụi sáng lung linh, tựa như những tia sáng nhỏ dệt nên một giấc mộng huyền ảo. Giữa vẻ đẹp kỳ diệu ấy, nàng bỗng cảm nhận được sự hiện diện của một người. Trên bậc thềm trước cửa tứ hợp viện, một nam nhân trung niên xuất hiện tự lúc nào. Dáng người cao lớn của hắn toát ra vẻ trầm mặc, tĩnh lặng như nước. Trong tay hắn ôm một cây cổ cầm đen tuyền, thân đàn khắc hoa văn hoa đào đỏ thắm, tựa như những đóa hoa trên cây cổ thụ giữa sân viện.
Nhan Tinh chớp mắt, ánh nhìn dừng lại nơi nam nhân trung niên vừa xuất hiện trên bậc thềm. Y trông khoảng bốn mươi tuổi, dáng vẻ không mang sự nghiêm nghị thường thấy ở những người cùng tuổi mà thay vào đó là nét phúc hậu, dễ gần. Gương mặt y hiện rõ vài nếp nhăn dưới mí mắt, nhưng điều đó chỉ càng làm tăng thêm vẻ hiền hòa. Sống mũi cao cùng đôi môi thoáng nụ cười nhã nhặn, tạo nên khí chất khiến người khác bất giác cảm thấy thoải mái. Điểm đặc biệt nhất là chiếc kính một mắt màu trắng mà y đeo trên khuôn mặt, cùng hình xăm nụ liên hoa năm cánh màu vàng kim ẩn hiện bên dưới cổ áo. Mái tóc đen dài được buộc gọn gàng thành bím tóc dài chạy dọc phía sau. Phần tóc trên đỉnh đầu được giữ cố định bằng một chiếc trâm cài ngọc khắc hoa mai, mỗi cánh hoa như phủ một lớp ánh sáng dịu nhẹ, tỏa ra nét thanh khiết mà khó nắm bắt, nhưng lẫn trong đó có vài sợi bạc, biểu thị dấu vết của thời gian. Hai mái tóc dài vén gọn ra sau tai, khiến y trông lại càng gọn gàng và tao nhã. Đôi mắt y dường như nhắm hờ, nhưng nụ cười hiền từ luôn thường trực, tựa như đã nhìn thấu tất cả trước khi Nhan Tinh kịp mở lời.
Y vận một bộ áo dài màu đen thêu họa tiết trúc thanh nhã, từng đường nét tinh tế mà không quá phô trương. Cả người toát lên khí chất thư sinh điềm tĩnh, gần gũi mà không hề mất đi vẻ trang trọng. Nam nhân ấy nhẹ cúi đầu, hơi nghiêng người như để biểu lộ sự tôn kính, sau đó cất giọng trầm thấp, tựa tiếng suối róc rách giữa núi rừng: Nam nhân ấy nhẹ nhàng cúi đầu, hơi nghiêng người như thể để bày tỏ sự kính trọng, rồi cất giọng trầm thấp, tựa tiếng suối róc rách nơi núi rừng, ôn tồn nói: “Lần đầu gặp mặt, Nhan cô nương. Tiểu sinh là Cốc Lương Thiên Quân, một trong Tử Tuyệt Tứ. Phụng lệnh chủ nhân, từ giờ tiểu sinh sẽ chịu trách nhiệm huấn luyện cho cô nương.”
Đăng bởi | MariaHatsuna |
Thời gian | |
Lượt đọc | 1 |