Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hắc hoá

Tiểu thuyết gốc · 899 chữ

Vương Tri Triết lao đến, ôm chặt thi thể Bạch Vô Ưu vào lòng, nước mắt trào ra không ngừng. Đôi mắt run rẩy không dám tin vào cảnh tượng trước mặt. Hắn cười, một nụ cười méo mó đầy hoang mang, bàn tay run rẩy lay lay bờ vai gầy guộc, giọng nói khản đặc: "Thất Thất, đừng đùa nữa, muội tỉnh dậy đi... Ca ca đến rồi..."

Nhưng đáp lại hắn chỉ là sự im lặng chết chóc. Nỗi kinh hoàng dâng lên như sóng dữ, hắn bỗng chốc gào thét, ôm chặt lấy thân thể đã mất đi hơi ấm, như muốn níu kéo chút tàn dư cuối cùng của sự sống. Tiếng gào của hắn xé tan màn đêm, từng giọt lệ nóng hổi rơi xuống khuôn mặt nhợt nhạt của Bạch Vô Ưu, như muốn đánh thức nàng khỏi cơn ác mộng này—nhưng kẻ mắc kẹt trong cơn ác mộng lại chính là hắn.

"Cầu xin muội... cầu xin muội tỉnh dậy đi...!". Hắn lặp đi lặp lại câu đó như một kẻ mất trí, nước mắt không ngừng rơi. Đến cuối cùng, hắn chỉ có thể run rẩy áp trán mình vào trán nàng, giọng nói vỡ vụn trong nỗi tuyệt vọng không đáy: “Thất Thất, muội tỉnh lại đi... Đừng dọa ca ca. Muội muốn đánh, muốn mắng ca cũng được, nhưng đừng ngủ, làm ơn... Ca không muốn mất muội!”

Vương Tri Triết ôm chặt thân thể lạnh lẽo của Bạch Vô Ưu, như một con thú bị thương quằn quại trong vực thẳm tuyệt vọng. Nỗi đau gặm nhấm lý trí, xé toạc lý tưởng và nhân tính còn sót lại, chỉ để lại một con người trống rỗng, bị bóng tối nuốt chửng. Ma khí cuộn trào quanh hắn, réo rít như tiếng than khóc từ cõi u minh. Đôi mắt hắn biến thành màu vàng kim, tơ máu giăng kín, nhưng khi nhìn xuống khuôn mặt của Bạch Vô Ưu, hắn lại dịu dàng như thể nàng chỉ đang say ngủ. Hắn vuốt ve mái tóc nàng, thì thầm những lời dối lừa chính bản thân: "Muội ngủ rồi sao? Vậy cứ ngủ đi… ngủ đi… Sẽ không ai có thể làm hại muội nữa…"

Hắn mỉm cười, nhưng nụ cười ấy méo mó đến đáng sợ, như một con rối gãy nát cố gắng diễn một vở kịch đã tàn.

Những rễ cây trong thôn héo rũ, báo hiệu cái chết của Mộc lão quái. Phía sau, Vương Diệp bước đến, trong đôi mắt tràn đầy đau thương và tuyệt vọng. Hắn nhìn nữ nhi đã mất của mình, lồng ngực như bị ai đó bóp nghẹt, từng bước chân nặng tựa ngàn cân.

Bất chợt ma khí trong người Vương Tri Triết bùng phát, Vương Diệp ở đằng sau mở to hai mắt, dường như đã tỉnh táo lại, y muốn đi đến gần Vương Tri Triết nhưng từng bước chân nặng trĩu như đang vác một tảng đá. Y thét lên: “Vương Tri Triết, đủ rồi. Ngươi muốn huỷ hoại thân thể của Tiểu Thất sao?”

Nhưng y chưa kịp chạm vào hắn, chưa kịp kéo hắn ra khỏi vực sâu điên loạn, thì một luồng ma khí đen kịt đã ập đến.

ẦM!

Vương Diệp bị đánh bật ra, lảo đảo thối lui, khóe môi tràn ra một vệt máu đỏ tươi. Ma Hạt trong người tên tiểu tử này đã… thức tỉnh rồi sao? Vương Diệp vận linh lực ngăn ma khí nhưng không chịu nổi, độc tố trong cơ thể khiến y rơi vào hôn mê. Trước khi mất ý thức, y thoáng ngửi thấy mùi hương hoa dịu nhẹ, và một con hắc điệp nhỏ xuất hiện, tạo kết giới bảo vệ, tạm thời ngăn ma khí thâm nhập vào kinh mạch của y.

Trong khi đó, ma khí từ Vương Tri Triết khiến cây cối xung quanh khô héo, nước mắt hắn rơi, hóa thành giọt lệ đen đọng dưới khóe mắt trái. Hắn biến đổi: làn da trắng bệch, đôi mắt sắc lạnh, mái tóc đen buông xõa, cơ thể lớn lên đầy vết hoa văn đen như sóng nước. Sự đau đớn và tuyệt vọng đã hoàn toàn thay đổi hắn.

Bỗng thân thể Bạch Vô Ưu phát sáng, rồi tan thành những đốm sáng nhỏ bay lên không trung. Chiếc vòng bạc trên cổ tay nàng rơi xuống đất, vang lên âm thanh khô khốc. Vương Tri Triết cố bắt lấy những đốm sáng nhưng vô dụng, hắn gào lên: “Không! Thất Thất, đừng đi! Làm ơn, đừng rời xa ca!”

Tiếng thét của hắn tràn ngập sự tuyệt vọng. Khi những đốm sáng biến mất, hắn không còn gì ngoài sự trống rỗng và tàn nhẫn. Lý trí của hắn vỡ vụn, chỉ còn lại bóng tối chiếm lĩnh. Đôi mắt hắn giờ đen như mực, đầy giọng nói thì thầm xúi giục trong đầu: “Báo thù. Hủy diệt tất cả đi, báo thù cho muội muội của ngươi.”

Khi sát khí sau lưng tiếp cận, Vương Tri Triết vung Truy Phong Kiếm, nhưng nửa đường, một con hắc điệp bay tới chặn lại. Không còn lý trí, hắn tấn công theo bản năng, nhưng rồi tầm nhìn dần mờ đi. Giây sau, hắn đổ gục, chìm vào hôn mê sâu, giữa khung cảnh tàn lụi.

Bạn đang đọc Lãng Khởi Phong Vân sáng tác bởi MariaHatsuna
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi MariaHatsuna
Thời gian
Cập nhật

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.