Tôi Chỉ Học Thần Công
Hy vọng làm giàu nhanh chóng tiêu tan.
Nói một cách nghiêm túc, đôi giày này bảo là của tuần trước cũng đúng, bảo là của thời Khai Nguyên cũng đúng, dù sao chẳng ai ngờ được lịch sử lại chỉ cách hiện tại một lớp màng mỏng, chọc thủng là có người rơi ra.
"Nghe nói chơi máy tính nhiều sẽ bị ngốc đấy, con nên ít động vào máy tính, ra ngoài đi dạo nhiều hơn."
Hứa Văn Bân lười chấp nhặt với cậu con trai, đứng dậy đi ra ngoài.
Cầm đôi giày cỏ rách nát mà bảo là đồ cổ thời Đường, sao không bảo là do Lưu Bị tự tay đan?
"Ấy cha, hay là cha xem kỹ lại lần nữa đi." Hứa Thanh vẫn chưa từ bỏ ý định, "Xem thử có thể làm cũ nó thêm chút nữa được không…"
"Ồ, con làm cũ là có thể làm ra đồ cổ à? Xem con có giỏi thì làm đi – Cha nói con nghe này… Con có thể làm chút việc gì ra hồn được không?"
Hứa Văn Bân tức giận trong lòng, lấy ngón tay chọc chọc vào người Hứa Thanh, "Đừng có suốt ngày nghĩ mấy thứ viển vông, học tập Tần Hạo một chút đi, được không hả?
Hôm qua chú Tần đến chơi, kể là Tiểu Hạo nhà chú ấy đã làm cảnh sát rồi, hỏi con đang làm gì, cha còn chẳng có mặt mũi mà trả lời!"
"Nghề nghiệp tự do, nghề nghiệp tự do mà." Hứa Thanh cất đôi giày rơm đi, cái này mà để Khương Hòa nhìn thấy, cô ấy lại tưởng cậu là kẻ biến thái mất.
Vứt đi thì tiếc, dù sao cũng là đồ cổ thời Đường, mà bán đi thì ngại quá, nó ra đời chắc chưa được mấy tháng, thật khiến người ta đau đầu.
"Tự do… cái rắm!"
Hứa Văn Bân cao giọng mắng, liếc mắt nhìn cửa phòng chứa đồ, bỗng nhiên hạ thấp giọng, giọng điệu cũng mềm mỏng hơn.
"Nếu con không phải đã lớn rồi, thì cha đã cho con ăn đòn rồi…"
Nói xong, ông nhìn quanh một vòng, không thấy gậy đâu, bèn tiện tay cầm lấy thanh kiếm gỗ bên cạnh ghế sofa, "Còn tự do, tự do là lấy đôi giày rách nát ra lừa người khác à? Đây có phải là..."
Tiếng nói đột ngột dừng lại, Hứa Văn Bân như bị ai bóp cổ, trừng mắt nhìn thanh kiếm trong tay.
"Đồ chơi, đồ chơi mua về mà!"
Hứa Thanh vội vàng giật lấy thanh kiếm, cười trừ nói: "Chỉ là nghịch chơi thôi… Làm gì có đồ cổ nào."
Nếu thanh kiếm bị ông già mang đi mất, Khương Hòa nhất định sẽ nổi giận, đó là cơm ăn áo mặc của cô ấy đấy.
Hứa Văn Bân tháo kính, dụi dụi mắt, đeo kính lại rồi nhìn chằm chằm vào thanh kiếm trong tay Hứa Thanh.
"… Đưa cho cha."
"Không đưa." Hứa Thanh lắc đầu.
"Có đưa hay không?!"
"… Rồi rồi, cho cha xem một chút."
Hứa Thanh nhún vai, giả vờ bình tĩnh đưa thanh kiếm cho Hứa Văn Bân.
Chẳng lẽ đôi giày rơm không phải đồ cổ, mà thanh kiếm này lại là đồ cổ?
"Không phải thật sự là đồ cổ đấy chứ? Con định giá cho cha xem nào?"
"…"
Hứa Văn Bân không trả lời, vẻ mặt nghiêm trọng nhìn từ chuôi kiếm đến lưỡi kiếm, sau đó cầm lấy thanh kiếm, chậm rãi rút ra khỏi vỏ.
Thân kiếm dần dần lộ ra, Hứa Thanh nín thở.
"Cút!"
Vừa mới rút ra một đoạn, Hứa Văn Bân đã tức giận đút kiếm vào vỏ, ném trả cho Hứa Thanh, xoay người bỏ đi.
Thật mất mặt, suýt chút nữa đã tin lời thằng nhóc này.
"Tìm việc tử tế mà làm đi, không thì đi thi công chức, phục vụ nhân dân."
Đứng ở cửa dặn dò một câu, Hứa Văn Bân lại liếc nhìn phòng Khương Hòa đang hé cửa, sau đó đóng cửa rời đi.
"…"
Hứa Thanh khó hiểu rút kiếm ra, lại tra vào, rồi lại rút ra, cuối cùng cũng hiểu ra.
Chẳng có chút phản ứng oxy hóa nào, đúng là đồ chơi rồi.
Thấy cửa phòng Khương Hòa mở, cậu tiện tay ném thanh kiếm qua, nói: "Cất kỹ đi, đừng có tùy tiện lấy ra."
Chờ Khương Hòa cất thanh kiếm xong đi ra, Hứa Thanh nhìn cô, tò mò hỏi: "Vừa rồi cô định gọi ba tôi là gì?"
"Tôi không biết nên gọi thế nào."
"Đó là ba tôi, cha tôi… Cô cứ gọi là chú là được rồi, nếu sau này gặp mẹ tôi… à, chính là mẹ tôi ấy, thì cô gọi là dì."
Hứa Thanh không biết thời Đường xưng hô như thế nào, nhưng mà gọi cha mẹ chắc chắn là không sai.
"Chú, dì."
Khương Hòa gật đầu, ra hiệu đã nhớ kỹ, dừng một chút rồi hỏi: "Anh không muốn học võ sao?"
"Có cách nào để nhanh chóng trở thành cao thủ không? Hay là có công pháp lợi hại gì không?"
"Học võ công, làm gì có đường tắt nào."
"…"
Hứa Thanh thất vọng, mấy hôm trước thử tập đứng tấn, mới được năm phút đã không chịu nổi, tập hai tiếng đồng hồ chắc chết mất.
Thời buổi hòa bình này, học võ công chẳng có lợi ích gì, ngoài việc ra oai với người khác thì chẳng để làm gì, lỡ tay đánh người ta bị thương còn phải tốn tiền bồi thường…
Luyện công? Luyện cái khỉ!
Chịu khổ là để hưởng thụ sau này, không có lợi ích gì mà cứ lao đầu vào chịu khổ, đó chắc chắn là bệnh rồi.
"Lại đây chơi game đi, chuyện luyện công để sau hẵng hay."
Học cách sinh hoạt chính là phải bắt đầu từ những việc nhỏ nhặt, trẻ con khi mới biết nhận thức, cũng đều là thông qua trò chơi mà làm quen với thế giới này –
Tuy rằng không giống với game online, nhưng Hứa Thanh cảm thấy cũng na ná như vậy.
Xếp hình, game online, chẳng khác gì nhau.
Ông già đột nhiên chạy đến rồi lại đi ngay, việc cần làm vẫn phải làm, Khương Hòa được Hứa Thanh hướng dẫn chơi game, từ việc tạo nhân vật, bất tri bất giác đã đến chiều.
Một người đột nhiên từ trên trời rơi xuống muốn sinh tồn, cũng chỉ có thể nghĩ cách trong thế giới ảo mà thôi - cách một cái màn hình, đừng nói là người cổ đại, cho dù là mèo thành tinh gõ bàn phím lạch cạch cũng chẳng ai biết.
"Chơi cái này thì kiếm tiền như thế nào?"
Lúc ăn cơm, Khương Hòa lên tiếng hỏi, cô thực sự không hiểu tiền của thế giới này từ đâu mà có.
Chẳng lẽ mọi người đều ngồi ở nhà, nhìn màn hình chơi game là có người mang cơm nước đến tận nơi? Kỳ lạ thật đấy.
"Chờ cô học xong rồi đi cày thuê cho người ta." Hứa Thanh đáp.
"Cày thuê cho ai?"
"Ừm… Để tôi nghĩ cách giải thích cho cô hiểu đã."
Đăng bởi | BachDa |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt thích | 1 |
Lượt đọc | 24 |