Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Không Có Mắt

Phiên bản Dịch · 1252 chữ

Đối mặt với ánh mắt tò mò của Khương Hòa, Hứa Thanh không muốn trả lời qua loa, chủ yếu là sợ cô ấy không có động lực, lại còn nghi ngờ cậu lừa gạt cô ấy.

"Đây là một hình thức giải trí, chính là khi con người ta ăn no, rửng mỡ, không có việc gì làm, thì sẽ tìm đến để giết thời gian, giống như trò chơi chọi dế ấy, hiểu chưa?"

"Ừm, trò chơi." Khương Hòa gật đầu, ra hiệu đã hiểu.

"Sau đó có rất nhiều người, mấy vạn, mấy chục vạn người cùng chơi trò chơi này. Nhiều người như vậy, ắt hẳn sẽ có người không có thời gian chơi, đâu phải ai cũng giống như tôi… à, giống như cô, rảnh rỗi như vậy, họ không có thời gian chơi, vì thế mới bỏ tiền ra thuê những người rảnh rỗi như cô chơi giúp họ."

"Không có thời gian chơi game, nên mới bỏ tiền thuê người chơi thay mình?" Khương Hòa khó mà lý giải được kiểu logic này.

"Đúng vậy, tôi đã bỏ tiền ra mua trò chơi rồi, còn muốn tôi phải tốn thời gian chơi nữa sao?" Hứa Thanh cười, cúi đầu ăn một miếng, không trêu Khương Hòa nữa, anh suy nghĩ một chút rồi nói: "Cô giống như kiểu người được thuê để nuôi dế cho địa chủ ấy, đợi khi nào cô nuôi tốt rồi, bọn họ sẽ trực tiếp mang đi, hiểu chưa?"

Dù sao đây cũng là công việc đầu tiên, miễn cưỡng coi là công việc, nên Hứa Thanh giải thích rất cẩn thận, Khương Hòa cũng nghe rất nghiêm túc.

Làm một cô gái nghiện game còn hơn là nửa đêm chạy ra ngoài giả ma dọa người, Hứa Thanh tự nhủ.

Còn về tương lai... Trước tiên phải tìm hiểu xem cuộc sống này như thế nào, rồi mới tính đến chuyện tương lai được.

Ăn cơm tối xong, Khương Hòa tiếp tục khám phá thế giới trong game, Hứa Thanh thì bật chiếc TV mới mua xem chương trình thời sự.

Bí Đao cũng đã ăn no, nó lười biếng đi dạo một vòng trong phòng, như thể đang tuần tra lãnh địa của mình, cuối cùng dừng lại trước ghế sofa, nhìn hai người một chút rồi nhảy lên đùi Khương Hòa nằm xuống.

Màn đêm buông xuống, thành phố sáng lên bởi hàng vạn ánh đèn, mỗi ánh đèn lại là một cuộc sống khác nhau.

Đêm khuya, ánh sao lấp lánh.

Tần Hạo ngồi ở vị trí cạnh cửa sổ, bộ cảnh phục trên người được mặc chỉnh tề, trông anh gọn gàng, nhanh nhẹn.

Sau khi đi làm, anh mới phát hiện ra lý tưởng và hiện thực khác xa nhau đến vậy.

Không có những màn đấu tranh dũng cảm, bảo vệ đất nước, chỉ có những công việc vụn vặt, lặt vặt.

Cũng chẳng có đồng nghiệp nào chính trực, oai phong cả - anh liếc mắt nhìn mấy vị tiền bối đang trực cùng, hai người vừa sắp xếp tài liệu vừa buôn chuyện về những trường hợp kỳ quặc mà họ gặp phải gần đây, một người thì đang chăm chú cắt móng tay, còn một người thì tay cầm tài liệu, chân gác lên bàn, lắc lư nhè nhẹ.

Tần Hạo theo bản năng kéo cổ áo, luôn cảm thấy mình lạc lõng ở nơi này - sự thật đúng là như vậy, nhưng sư phụ của anh thì không hề ngạc nhiên, bởi vì tân binh nào cũng phải trải qua giai đoạn này.

"Làm tốt việc của mình là được rồi, tranh thủ lúc rảnh rỗi mà nghỉ ngơi, ngồi thẳng lưng cho ai xem?"

Lúc mới vào nghề, sư phụ đã nói với anh như vậy.

"Đói chưa? Gọi đồ ăn chung nhé?" Đồng nghiệp họ Cố sau khi sắp xếp xong một xấp tài liệu, ngẩng đầu lên hỏi.

"Gọi đồ ăn ở đâu? McDonald's à?"

"Cũng được đấy, còn ai nữa không? A Hạo, cậu có muốn ăn không?"

"Tôi không đói lắm, cảm ơn." Tần Hạo lịch sự từ chối.

Bởi vì lúc nào cũng có thể phải xuất phát đi làm nhiệm vụ, nên hầu hết mọi người đều gọi đồ ăn nhanh, vừa đơn giản, tiện lợi lại nhanh chóng, nếu không may mắn thì có thể vừa đi đường vừa ăn - đây cũng là kinh nghiệm mà sư phụ truyền lại cho anh.

Anh không thích ăn đồ ăn nhanh, nên mỗi khi trực vào buổi tối, anh đều cố gắng ăn nhiều hơn một chút.

"Hôm nay rảnh rỗi thật, chẳng có việc gì làm."

Nhìn bọn họ gọi đồ ăn, Tần Hạo nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi chiếc xe cảnh sát đang đỗ, buột miệng nói.

Vừa dứt lời, cả văn phòng bỗng chốc im lặng.

Nhận thấy ánh mắt của mọi người đổ dồn về phía mình, Tần Hạo khó hiểu gãi đầu, "Sao thế?"

Lão Cố đang cầm điện thoại gọi món, nhếch mép cười, vẻ mặt kỳ quái: "Tiểu Trần không dặn cậu là không được nói những lời như vậy sao?"

"Lời gì cơ?" Tần Hạo bỗng có dự cảm chẳng lành.

Vừa dứt lời, chuông điện thoại ở bên kia vang lên, mọi người đồng loạt đưa tay lên ôm trán, thở dài.

"Tối nay lại thức trắng đêm rồi."

"..."

Năm phút sau, Tần Hạo và Lão Cố đã lái xe rời đi, hướng về phía địa điểm xảy ra vụ việc dưới ánh trăng sáng.

"Sau này tuyệt đối đừng bao giờ nói những câu như "rảnh quá", "hôm nay không có việc gì làm" ở trong Cục, nhớ kỹ đấy, tuyệt đối đừng nói."

Vừa lái xe, Lão Cố vừa dặn dò Tần Hạo đang ngồi ở ghế phụ.

"Tại sao?" Tần Hạo vẫn còn mơ hồ, trực giác mách bảo anh rằng câu nói vừa rồi của mình đã phạm phải điều cấm kỵ nào đó.

"Cái này khó nói lắm, không giải thích được đâu, nhưng mà cứ hễ ai nói ra câu này, thì đảm bảo cả ngày hôm đó sẽ bận tối mắt tối mũi luôn."

Lão Cố nói với vẻ mặt u oán: "Cái cậu Tiểu Trần này, cũng không biết mà nhắc nhở tôi một tiếng..."

"..."

Tần Hạo ngượng ngùng nhìn ra ngoài cửa sổ, mặc dù không tin, nhưng đúng là vừa nói xong là anh đã có việc để làm...

Đến nơi, hai người bước xuống xe, xác định phương hướng, sau đó đi về phía tòa nhà mà người báo án đã nói.

Đây là một khu chung cư cũ, không có thang máy, đèn cảm ứng âm thanh ở hành lang cũng hỏng, Tần Hạo liền lấy đèn pin ra soi, nhanh chóng bước lên tầng sáu.

Không biết vì sao, mỗi khi nhận được tin báo vào lúc nửa đêm, anh đều có chút hưng phấn, luôn cảm thấy mình sẽ gặp được một vụ án lớn nào đó.

Nhưng mà hiện thực lại phũ phàng, ở đây không hề có tên trộm nào, cũng chẳng có tên cướp hung hãn nào, chỉ có một người đàn ông say rượu ngồi ở cửa, miệng lẩm bẩm chửi rủa, tay không ngừng đập cửa.

"Làm cái gì đấy?!"

Tần Hạo đối chiếu số nhà, đúng là ở đây, liền trừng mắt, chiếu thẳng đèn pin vào người đàn ông say rượu.

Bạn đang đọc Lão Bà Nhà Ta Đến Từ Một Ngàn Năm Trước [Bản Dịch] của Hoa Hoàn Một Khai
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi BachDa
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 21

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.