Bạn gái là gì
"Ca hát, uống rượu, ăn uống, thư giãn." Hứa Thanh ghé sát tai, nhỏ giọng giải thích với cô, "Chủ yếu là hôm nay bạn gái của cậu ta tổ chức sinh nhật, nên mọi người đến đây để ăn mừng, mục đích của mỗi người đến đây đều khác nhau, có người đến để uống rượu, có người đến để hát hò, có người đến để vui chơi, cũng có người đến để kết bạn… Ở nơi như thế này, mọi người rất dễ làm quen với nhau."
Nói xong, cậu liếc nhìn động tác của Khương Hòa, cô bóc hạt dẻ nhanh thoăn thoắt, còn nhanh hơn cả ăn hạt dưa, "Tay cô khéo thật đấy, bóc cho tôi mấy hạt với."
Khương Hòa dừng động tác, bóc vỏ, đưa cho cậu mấy hạt nhân.
"Đây là cách các cậu ăn mừng sao?"
"Một trong số đó, chủ yếu là để khuấy động không khí, đã lâu không gặp, chỉ ăn uống thôi thì cũng không có gì thú vị, nên phải tìm trò chơi gì đó để chơi." Hứa Thanh giải thích, "Có rất nhiều người thích ca hát… Cô hát được không?"
"Không."
"Có biết hát tôi cũng không cho cô hát đâu." Hứa Thanh vừa ăn hạt dẻ vừa nói, vẻ mặt vô cùng hưởng thụ, "Chờ đấy, để anh hùng đây trổ tài ca hát cho cô nghe."
Đang nói chuyện thì có thêm vài người nữa bước vào phòng, trong đó có một người vừa nhìn thấy Hứa Thanh ngồi trong góc thì dừng lại, sau đó nhìn sang Khương Hòa đang ngoan ngoãn bóc hạt dẻ cho Hứa Thanh.
Hứa Thanh nhíu mày, sao tên này cũng đến đây vậy?
Phòng rất lớn, Vương Tử Tuấn là VIP siêu cao cấp bên này - không chỉ có tiền, còn có chút quan hệ.
Mấy người đi vào nhìn trái nhìn phải, chào hỏi Vương Tử Tuấn, tìm người quen ngồi chung một chỗ, mở rượu, điểm ca.
Hứa Thanh liếc mắt nhìn người nọ, sau đó không để ý tới nữa, lần này chủ yếu là mang Khương Hòa ra ngoài để cô ấy nhìn chút việc đời, không muốn gây chuyện.
"Chỉ ăn những thứ này sao?" Tay nhỏ của Khương Hòa động tác nhanh chóng, các loại quả hạch răng rắc đều tiện tay bóp mở, ngắn ngủi một hồi trên mép bàn đã tích tụ một đống vỏ xác nhỏ.
"Đói bụng?"
"Có chút."
"Chờ một chút, qua một chút hẳn là có cái bánh ngọt siêu cấp lớn."
Có thể được Hứa Thanh xưng là siêu cấp đại, vậy dĩ nhiên là phi thường lớn, Khương Hòa mím môi, bắt đầu tưởng tượng bánh kem là cái gì.
Cho đến nay, cô ấy còn chưa từng ăn được món gì đặc biệt khó ăn ở đây, tệ nhất cũng chỉ là bánh bao và hamburger chưa ăn vụng được giấu đi lúc vừa tới - thả hai ngày có chút cứng, hương vị cũng thay đổi, tuy rằng không ngon bằng đồ nóng hầm hập, nhưng cho dù như vậy, cũng tốt hơn nhiều so với bánh nướng phối với cháo trắng.
"Cái nồi sắt, ngậm nước mắt gọi sửa cái nồi, cái nồi mới mẻ mẻ mẻ mẻ thì đổ bừa bãi, theo đuổi trong mưa gió ~"
Vương Tử Tuấn vừa hát vừa đưa một cái microphone khác cho Hứa Thanh, nháy mắt với anh: "Chuột không ở đây, hai ta hát."
"..."
Hứa Thanh bất đắc dĩ tiếp nhận, đây là ca khúc Tần Hạo cùng Vương Tử Tuấn thích nhất, hết lần này tới lần khác hai người này hát đến nát bét, hắn muốn mang cũng mang không được.
Khương Hòa tò mò nhìn âm thanh vang lên bốn phía, lại nhìn Hứa Thanh cầm microphone, mím môi lặng lẽ tiến tới.
"Ô"
Nghe thấy tiếng vang phóng đại lên rất nhiều lần, cô ấy trợn to mắt, ngạc nhiên nhìn Hứa Thanh.
Hứa Thanh cho cô ấy một ánh mắt cảnh cáo, cầm microphone quay lưng trốn xa một chút.
Đồ nhà quê, ngạc nhiên.
Đây cũng là một trong những nguyên nhân mang Khương Hòa tới đây, trong sinh hoạt rất nhiều thứ đều là chung, những chi tiết kia hắn không cách nào giải thích từng cái cho Khương Hòa nghe, nhưng cô ấy có thể tự mình đi phát hiện, sau đó kết hợp với sinh hoạt -
Ít nhất sau này ra ngoài dạo phố nghe được radio, cô ấy sẽ không kinh thán "Người này công lực lại thâm hậu như thế!"
Vừa hát, Hứa Thanh quay đầu liếc trộm Khương Hòa một cái, có đôi khi bộ dáng cô ấy biểu hiện ra đặc biệt chọc người.
"Nghe hay lắm sao?"
Cách ca khúc phụ, hắn hỏi Khương Hòa.
Khương Hòa lắc đầu: "Nghe không hiểu."
"Sau này sẽ hiểu."
Hứa Thanh bị hoàn cảnh của KTV làm nổi lên cảm xúc, không biết lấy đâu ra gan chó muốn bóp mặt Khương Hòa, tay vừa nâng lên đã bị Khương Hòa phát giác được, một ánh mắt đảo qua, nhất thời tỉnh táo.
Sớm muộn gì cũng phải bóp hai cái nhìn xem...
Thời gian một ca khúc, ngoài cửa lại có mấy người đi vào ngồi xuống, trời cao biển rộng chấm dứt, Vương Tử Tuấn giơ ngón tay cái với Hứa Thanh: "hát tốt hơn chuột gấp mười lần!"
"Hai ngươi tám lạng nửa cân, ai cũng đừng chê trách ai."
Hứa Thanh bĩu môi, đem microphone giao ra, nhìn bóng người bốn phía, nói: "Đủ chưa?"
"Không sai biệt lắm, không đợi bọn họ." Vương Tử Tuấn nhìn trái nhìn phải, đưa tay vẫy vẫy với một nữ hài trong đó, nói hai câu rồi nữ hài đi ra ngoài.
Chỉ trong chốc lát, nhân viên phục vụ đã dọn dẹp bàn lớn ở giữa phòng, sau đó bật đèn lên mang thức ăn lên.
Nhà hàng âm nhạc, không cần chạy hai buổi, hát đói ăn, ăn no hát, đây cũng là nguyên nhân bọn họ thường xuyên chọn nhà này.
"Hôm nay sinh nhật bạn gái ta... Ôi bạn gái ta đâu?"
Vương Tử Tuấn mở miệng nói chuyện, vừa mới khởi đầu liền phát hiện không đúng, nhìn trái nhìn phải không tìm được bạn gái của mình.
"Vừa mới ngồi ở đây, một người bạn gái lớn như vậy đâu?"
"..."
"..."
"Hình như vừa mới đi ra ngoài." Một cô gái đi cùng nhắc nhở.
"Đi đâu?"
"Không biết."
"..."
Vương Tử Tuấn vò đầu, đi qua cửa nhìn trái nhìn phải, trong hành lang cũng không nhìn thấy bóng người, dứt khoát trở về, "Ăn trước đi, mặc kệ cô ấy, lát nữa cắt bánh ngọt về là được."
"Chúc mừng sinh nhật bạn gái cậu, kết quả bạn gái không thấy đâu?"
Hứa Thanh vô lực phỉ nhổ, vừa rồi anh cũng không chú ý người nào là bạn gái của Vương Tử Tuấn - người này đổi quá cần, một người còn chưa quen mặt, quay đầu lại đổi một người mới.
"Bánh ngọt mới tính là chúc mừng, hiện tại chỉ là ăn cơm." Vương Tử Tuấn vung tay lên, "Chúng ta uống!"
Đăng bởi | BachDa |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt đọc | 17 |