Vô Đề
Tô Du nhìn bóng lưng của Lâm Dao, rồi mỉm cười đưa đồ ăn cho Phương Tiểu Nhạc.
"Cảm ơn, bên tôi có rồi, trợ lý Tô cô tự ăn đi." Phương Tiểu Nhạc vẫn chưa quen với việc thân mật như vậy với người không thân thiết lắm, vội vàng xua tay từ chối.
Hồng Tam Thạch ngồi ở một bên không lên tiếng, sờ cằm như đang suy nghĩ điều gì đó.
Nửa tiếng sau, ba người ăn xong cơm, Phương Tiểu Nhạc muốn đi thanh toán thì bị Hồng Tam Thạch ngăn lại, nói hôm nay bữa này không tính, do hắn trả tiền, để Phương Tiểu Nhạc lần sau mời.
Phương Tiểu Nhạc trong lòng hiểu rõ đây là anh Hồng thấy món ăn gọi quá nhiều, tiền chắc chắn không ít, cho nên mới tranh trả.
Nhưng hắn đã thăng chức rồi, thu nhập cũng đã được đảm bảo, làm sao có thể đến cả ăn cơm cũng phải để anh Hồng giúp mình trả tiền được chứ?
Hai người tranh cãi một hồi, kết quả nhân viên phục vụ đến nói một câu, làm cho cả hai người đều ngớ người ra.
"Hai vị tiên sinh, vừa nãy vị tiểu thư kia đã thanh toán rồi."
"Chị Yên, không, không có gì đâu ạ, Dao tỷ đã ngủ rồi."
Trong khách sạn, Phương Phương nhận được điện thoại của Mạc Yên.
"Đã ngủ sớm vậy sao?" Mạc Yên nhìn đồng hồ, mới chín giờ rưỡi.
"Vâng, có lẽ hôm nay ghi hình hơi mệt, Dao tỷ về đến khách sạn là ngủ luôn rồi ạ."
Phương Phương cười gượng hai tiếng, giả vờ như không có chuyện gì.
"Vừa rồi chị đã nói chuyện điện thoại với đạo diễn Lý rồi, đạo diễn Lý nói hôm nay trạng thái của Lâm Dao rất tốt, em làm tốt lắm."
"Cảm ơn chị Yên, đó đều là việc em nên làm thôi ạ."
Cúp điện thoại, Phương Phương thở phào nhẹ nhõm, quay đầu nhìn về phía cửa phòng ngủ đang đóng chặt, trên mặt hiện lên vẻ lo lắng.
Từ sau khi thanh toán ở nhà hàng tây xong, Lâm Dao không hề nói thêm một câu nào, về đến khách sạn thì ngay cả tắm cũng không tắm mà đã vào phòng ngủ.
Phương Phương gọi nàng mấy tiếng, Lâm Dao chỉ nói mình buồn ngủ muốn ngủ, rồi không đáp lời nữa.
Rốt cuộc Dao tỷ đã làm sao vậy?
Chẳng lẽ là có liên quan đến việc Dao tỷ giúp "bạn" tìm cái anh ca sĩ quán bar vừa cao vừa đẹp trai lại vừa dịu dàng đó?
Phương Phương ôm gối ngồi trên sofa, tối nay nàng không dám rời khỏi phòng của Dao tỷ rồi, lỡ đâu lại xảy ra chuyện như đêm hôm đó thì làm sao.
Thôi thì ngủ tạm trên sofa một đêm vậy.
Chuyện này cũng không dám nói với chị Yên, nếu không thì chuyện mình lén giúp Dao tỷ đi quán bar tìm người cũng sẽ không giấu được.
Haiz, ta khổ quá mà.
Cô trợ lý nhỏ biến thành bánh kẹp thở dài một tiếng, nằm vật ra ghế sofa.
"Tiểu Nhạc, Hồng lão sư, hai người không cần tiễn nữa đâu, nhà tôi ở trên kia thôi, tạm biệt."
Ở trước cổng một khu chung cư bình thường nào đó, Tô Du trên mặt treo nụ cười ngọt ngào, chào tạm biệt Phương Tiểu Nhạc và Hồng Tam Thạch đang đưa nàng về nhà.
"Được, tạm biệt."
"Trợ lý Tô, tạm biệt."
Hai người vẫy tay với nàng, Hồng Tam Thạch liền lái xe rời đi.
Tô Du không hề đi vào khu chung cư, mà đứng tại chỗ nhìn chiếc xe đang đi xa, thần sắc trở nên có chút phức tạp.
"Má ơi, mắt nhìn của mình tốt đến vậy sao..."
"Tiểu Nhạc, quan hệ của cậu với Tiểu Tô tốt quá ha?"
Trên xe, Hồng Tam Thạch đột nhiên hỏi.
"Cũng được..." Phương Tiểu Nhạc có chút thất thần, dừng lại một chút mới phản ứng kịp, vội vàng giải thích:
"Anh Hồng, không phải như anh nghĩ đâu, tôi và Tô Du thật ra không quen lắm, chỉ là lúc tôi đến Đài Apple ứng tuyển thì nàng đã giúp tôi, tôi rất cảm ơn nàng."
"Ồ..." Đèn đỏ phía trước chuyển sang xanh, Hồng Tam Thạch đạp ga, chiếc xe tiếp tục chạy về phía trước, hắn bất thình lình đột ngột nói:
"Cậu và Lâm Dao trước đây cũng quen biết nhau à?"
"Sao có thể?" Phương Tiểu Nhạc không khỏi bật cười: "Thầy Lâm là một ngôi sao lớn như vậy, sao tôi có thể quen biết nàng được?"
"Má nó, ý cậu là ông đây không đủ nổi tiếng đúng không?" Hồng Tam Thạch không hài lòng rồi.
"Anh Hồng anh họ Hồng rồi, làm sao mà không nổi tiếng được chứ, Hoa Hạng anh là nổi nhất được chưa." Phương Tiểu Nhạc cười hì hì nói.
"Xí, cậu nhóc này học hư rồi, vậy mà đã biết nịnh nọt rồi."
Hai người dần dần thân quen, nói chuyện cũng bắt đầu thoải mái hơn, Hồng Tam Thạch càng ngày càng cảm thấy cậu em trai này rất thú vị.
Chỉ là cái đó, về mặt tình cảm nam nữ thì có hơi chậm tiêu.
Nhưng chuyện này thật sự hơi khó tin, một ngôi sao nữ xinh đẹp đang nổi, sao lại có thể đối với một người đàn ông bình thường chả có gì...
Đương nhiên, cũng có thể là do mình nghĩ sai, cái "vụ án" này hay quá, ngày mai phải nghĩ cách phá án, xem rốt cuộc là tình hình gì mới được.
Hồng Tam Thạch đã lâu không gặp chuyện thú vị như vậy rồi, không ngừng suy nghĩ xem nên dùng cách gì để xác minh suy đoán của mình.
"Anh Hồng, lái xe cẩn thận nhé."
Phương Tiểu Nhạc xuống xe ở trước tòa nhà cũ nơi mình thuê trọ, nhìn theo xe của Hồng Tam Thạch rời đi, hắn nhanh chân đi xuống tầng hầm, mở cửa vào nhà, mở máy tính lên, viết một tên chương trình tạp kỹ lên trên đó -
Chạy đi nào.
Trong nhà hàng tây, sau khi Hồng Tam Thạch và Lâm Dao đến, kho báu ký ức bị phong tỏa trong đầu Phương Tiểu Nhạc lại một lần nữa hé ra một khe hở.
Đăng bởi | Trumsontac |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt thích | 1 |
Lượt đọc | 55 |