Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tính Kế

Tiểu thuyết gốc · 2250 chữ

“Gào ooo . . .” Tiếng gầm thét của quỷ tru vang lên xung quanh, khiến không khí rung chuyển, sợ hãi.

Không gian như bị nhuộm màu máu tươi, mùi tanh nồng nặc. Màn sương đỏ u ám che khuất tầm nhìn, chỉ thấy những bóng ma hình người, thú vật hiện lên lúc ẩn lúc hiện, đầy oán khí và thù hận.

Trên không trung có hai phe giương cung bạt kiếm, sát khí ngút trời, chỉ nhìn sơ qua là có thể đoán được trận chiến này không hề cân sức.

Ba đánh một không chột cũng què.

Lão đạo nhân tóc bạc râu phất, thân hình như một ngọn núi cao vời vợi. Trên người mặc một bộ thanh bào, nhưng đã bị xé rách nhiều nơi, lộ ra những vết thương chí mạng. Những vết thương này như những đường kẻ sâu, đỏ tươi, chảy máu không ngừng.

Mặc dù đã rơi vào hiểm cảnh, lão đạo nhân vẫn tựa như một bông hoa sen trắng giữa đầm lầy, vẫn giữ được vẻ thanh cao và uy nghiêm.

“Đường đường tam điện La Vương đứng đầu trong cõi U Minh, lại chấp nhận làm chó săn cho đám ngụy quân tử.” Lão đạo nhân nói được câu, lại không ngừng ho ra máu.

Tình cảnh của lão đạo nhân lúc này cực kỳ không tốt, vị trí trái tim bị một vết thương chí mạng xuyên từ đằng trước ngực ra đằng sau lưng. Nếu nhìn kỹ, sẽ thấy máu từ cuống trái tim chảy ra như một dòng suối, rơi xuống đất, tạo nên những vũng máu đỏ rực.

Thân thể bị tổn hại nghiêm trọng, linh hồn cũng không kém là mấy. Lão đã bị người ta reo xuống cấm chú thuật, cấm chú này như những con ruồi nhặng sẽ từ từ ăn mòn linh hồn cho đến khi tận diệt không còn cơ hội tái sinh.

Bốn phía xung quanh lại toàn âm khí huyết khí lượn lờ, lão không thể sử dụng thiên địa bản nguyên để cầm cự thương thế.

Một vị Diêm La mặt mũi dữ tợn nhìn lão đạo nhân cười nhạo nói: “Muốn mượn dòng sông thời gian nghịch chuyển thiên địa, Lý Hạo Đế Quân suy nghĩ thật hay.”

“Lý Hạo Đế Quân a Lý Hạo Đế Quân, những gì ngươi nghĩ được chẳng nhẽ các vị Đế Tôn không nghĩ ra.” Vị Diêm Vương ngoài cùng bên phải toàn thân sát khí lăng lệ lên tiếng.

Hắn vung tay phải lên, ngay lập tức một bức huyết chỉ khổng lồ xuất hiện giữa không trung.

“Lý gia, Lý Hạo Đế Quân cấu kết vực ngoại Ma Thiên tội ác không thể tha, nay bổn tôn thay mặt Ân Chủ viết huyết thư chiếu cáo thiên địa.”

“Đem toàn bộ gia tộc Lý Hạo Đế Quân đánh vào địa ngục, vĩnh viễn không thể luân hồi. Lý Hạo Đế Quân sợ tội bỏ trốn, người người có thể tru diệt.” Đọc xong, ánh mắt vị Diêm Vương này lăng lệ âm hàn nhìn xuống.

Chỉ lệnh vừa ra, âm u linh hồn sợ hãi bỏ chạy, âm khí sợ hãi không dám tiếp cận.

Chỉ lệnh toàn thân màu đỏ rực, dùng thiên địa bản nguyên dệt thành, nó có chiều dài mười thước rộng ba thước, từ trên chỉ lệnh không ngừng tỏa ra hạo nhiên chính khí ngút trời, đại đạo pháp tắc không ngừng ẩn hiện.

Lý Hạo nhìn vào chỉ lệnh đỏ tươi, nụ cười đắng chát, ai ngờ một ngày hắn lại được đích thân Thiên Hà Đế Tôn sử dụng huyết chỉ để ban bố tội trạng khắp Tam Thập Tam Thiên.

“Nhưng mà cũng tốt, nếu là huyết chỉ thì đại đạo pháp tắc trong đó càng đậm đặc.”

Lẩm bẩm xong một câu, hắn lập tức ngẩng mặt lên trời cười to: “Thiên Hà Đế Tôn, Hạo Nhiên Đế Tôn, các ngươi cứ chờ đấy cho ta, một ngày nào đó ta sẽ tính món nợ máu này với các ngươi.”

“Hừ! Sắp chết đến nơi rồi mà còn mạnh miệng.”

“Tống huynh Biện Huynh, ba người chúng ta lập tức thi triển ‘Tam Liên Sát Trận’, tránh đêm dài lắm mộng.”

“Được.” Ba vị Diêm Vương hô to một tiếng, hai lòng bàn tay không ngừng kết thủ ấn.

Khi ấn thủ cuối cùng được đặt lên ngực, bọn họ cảm nhận được một luồng khí bốc lên từ thân thể. Trên đầu ba vị Diêm La, ba đóa hoa sen nở rộ, mỗi đóa một màu sắc khác nhau: đỏ như lửa, đỏ như máu, đen như mà đêm mù mịt. Ba đóa hoa tỏa ra ánh sáng rực rỡ, bay lên cao, xoay vòng tròn. Chúng dần dần tiến lại gần nhau, hình thành một sợi dây liên kết.

Hỏa liên hoa diệt hồn, huyết liên hoa diệt thể, hắc liên hoa diệt anh, tam liên sát trận chính thức được hoàn thành.

“Tam liên sát trận quả nhiên phi phàm, trăm nghe không bằng một thấy, bản quân hôm nay được thể nghiệm, chết cũng được chết vinh dự.” Lý Hạo Đế Quân chắp hai tay sau lưng, thản nhiên nhìn sát trận xung quanh cười nói.

“Hừ!”

Ba vị Diêm Vương im lặng tiếp tục niệm chú, hai tay vẽ ra những chú ấn bí ẩn, âm khí như sóng thần cuồn cuộn đổ vào trong đại trận.

Ở vị trí của hỏa liên hoa, một ngọn lửa xanh biếc nhen nhóm, trông như một ngọn đèn lung linh. Nhưng một khi linh hồn tiếp xúc với nó, lửa sẽ bùng lên dữ dội, thiêu rụi mọi thứ. Không có linh hồn nào có thể chống lại diệt hồn hỏa, kể cả Đế Quân cũng không ngoại lệ.

Bên cạnh huyết liên hoa, một khe hở không gian mở ra, nối liền với hồ u minh. Từ đó, một dòng máu đỏ tươi chảy ra như thác đổ. Mỗi giọt máu đều có sức nặng như núi, nếu nhục thể rơi vào đó, dù có là bất diệt thể cũng sẽ bị hòa tan.

Cuối cùng là hắc liên hoa, từ đó sinh ra Linh Anh. Chúng có hình dạng như những con sâu bọ đen nhánh, miệng to như cái bát. Vừa được triệu hổi, chúng không ngừng phát ra tiếng kêu gào rùng rợn, khiến người nghe phải rùng mình.

Tương truyền, món ăn khoái khẩu của tộc Linh Anh chính là nguyên anh của tu sĩ, chúng không hồn không thể cực kỳ khó đối phó.

“Ba vị, vì chuẩn bị trận pháp này mà tốn không ít công sức a.”

“Hừ!”

“Sát trận đã thành, ba vị muốn thử một chút sát trận do chính mình tạo ra không?” Lý Hạo tiếp tục cười hỏi.

Ba vị La Vương đứng bên ngoài sát trận nghe vậy liền cau mày, không hiểu Hạo Quân hỏi như vậy có nghiĩa là gì. Nhưng không chờ bọn họ suy nghĩ lâu, ba vị La Vương bắt đầu cảm thấy trời đất quay cuồng, âm dương bị đảo lộn.

Khi có lại sự nhận thức, ba vị La Vương liền phát hiện một chuyện một chuyện cực kỳ đáng sợ, hiện tại bọn họ đang ở trong trận pháp, còn Lý Hạo Đế Quân lên ở trong trận pháp thì lúc này lại đứng bên ngoài cười cười.

“Di Tinh Hoán Đẩu!”

“Không thể nào, hắn ta linh hồn đang bị Thiên Hà reo ấn chú, nguyên anh bị đánh trọng thương, thân thể bị cướp mất trái tim, hắn ta làm sao còn sử dụng được phá thuật thần thông.”

“Khó tin lắm sao?” Lý Hạo cười to một tiếng, trấn động thời gian phủ.

“Ba vị cứ từ từ mà thưởng thức nha, bản quân có việc phải đi trước.” Nói xong, Lý Hạo liền bay về phía chỉ lệnh đang lơ lửng trên không trung, ánh mắt nhìn về phía dòng sông thời gian mà tràn đầy sát khí.

Một tay đưa về phía chỉ lệnh, một tay chỉ về phía dòng sông thời gian hét lên một tiếng: “Điên Đảo Âm Dương.”

Một nguồn năng lượng khổng lồ từ chỉ ấn thông qua Lý Hạo bắt thẳng về phía dòng sông thời gian, một vết rách không gian từ từ nứt ra, ban đầu chỉ là một khoảng khe hở nhỏ, theo thời gian không ngừng mở rộng.

“Không xong, nhanh gọi mấy huynh đệ khác đến tiếp ứng, hắn không phải muốn vào dòng sông thời gian mà muốn mở khe nứt thời gian đi về quá khứ.”

“Chết tiệt, tất cả chúng ta đều bị hắn tính kế rồi.”

“Chẳng lẽ . . . Phù Đồ Sơn Hà.”

Đến tận bây giờ mới biết mình bị tính kế thì đã quá muộn, khe nứt thời gian đã mở ra cực kỳ rộng và ổn định.

“Ha ha ha, ba vị tạm biệt và không gặp lại.”

Lúc này, ba vị La Vương chỉ có thể trơ mắt nhìn Lý Hạo Đế Quân cười to ung dung bước vào khe nứt thời gian mà bất lực.

Cứ tưởng mọi thứ đang cực kỳ suôn sẻ, không ngờ lại có một biến cố nổi lên.

Khe nứt thời gian đang chuẩn bị đóng lại thì có một bàn tay khổng lồ chứa đầy phật quang đánh vào dòng sông, khe nứt thời gian lập tức trở lên hỗn loạn.

“Ngọa tào, Địa tạng vương bồ tát.”

Lý Hạo chỉ kịp hét lên một tiếng trước khi biến mất khỏi niên đại này.

. . .

“Bịch.” Sau một khoảng thời gian du hành trong đường hầm thời gian, cuối cùng Lý Hạo Đế Quân cũng rơi xuống một sơn cốc rậm rạp.

Cách đó không xa có một con hắc cẩu đang nằm liếm láp, vừa nghe thấy tiếng nổ vang làm nó giật mình đứng dậy.

“Chuyện gì xảy ra.” Hắc cẩu mở miệng nói chuyện.

Con hắc cẩu này bước đi chậm rãi, tiến về phía phát ra âm thanh. Không hề có một chút bất cẩn, ở nơi nguy hiểm tràn lan như này, một sơ hở là có thể chết không toàn thây. Bí cảnh còn vài trăm năm nữa mới mở ra, nên nó không nghĩ rằng có người từ bên ngoài xâm nhập vào.

Mà trong bí cảnh này chỉ có một mình nó là sinh vật duy nhất còn sống, không thể nào tự nhiên gây ra tiếng động lớn như vậy được.

Nhưng khi vừa tiếp cận, hắc cẩu liền kinh ngạc phát hiện một lão đạo nhân thương tích đầy mình đang nằm trên mặt đất, bên cạnh là một khe hở không gian đang từ từ khép lại.

“Tại sao lại có người rơi vào bí cảnh Hỗn Nguyên, chẳng lẽ là một vị đại năng.”

“Không thể nào, dù có là đại la kim tiên cũng không thể nào phá vỡ bí cảnh để đi vào được.” Hắc cẩu lập tức lắc đầu phủ nhận suy nghĩ vừa rồi.

Cảm nhận luồng hơi thở cực kỳ yếu ớt trên người lão nhân, hắc cẩu liển táp nhẹ một cái làm cho lão đạo nhân lăn lốc vài vòng trên mặt đất. Ngay sau hành động đó, hắc cẩu liền lui lại vài trăm trượng trốn sau tảng đá.

Chờ một lúc lâu không có phản ứng, hắc cẩu lại một lần nữa tiến đến gần: “Hắc hắc, hôm nay cẩu gia có thịt để ăn rồi.”

Lè lưỡi liếm môi một cái, hắc cẩu há to miệng cắt vào mông của lão nhân.

“Rắc rắc rắc.”

“Răng của cẩu gia, răng của cẩu gia.” Không những không cắn được miếng nào, mà răng của hắc cẩu liền rụng mất vài cái.

Đúng là trộm gà không được còn mất nắm thóc.

Bỗng nhiên, hắc cẩu nhận được một luồng linh khí mạnh mẽ đổ về phía lão đạo nhân, lúc đầu chỉ như một dòng chảy nhỏ, sau đó lớn dần thành sông, rồi cuối cùng như một hố đen há lớn miệng cắn nuốt hết linh khí trong bí cảnh.

Những vết thương trên người cũng dần dần được khép lại, khí huyết cuồn cuộn cuồn cuộn như trường giang đại hải.

Khí tức tu vi càng ngày càng trở lên hùng hậu.

Thời gian trôi qua nhanh chóng, đã bước sang tháng thứ hai mà đạo nhân vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh lại. Nhìn mãi cũng nhàm chán, hắc cẩu lại đi ngủ, lâu lâu mở mắt ra kiểm tra xem lão đạo nhân có gì thay đổi không.

Một năm hai năm . . . một trăm năm đã trôi qua.

“Cũng may trong bí cảnh này là đầu nguồn sản sinh linh khí, nếu không cẩu gia thật sự khóc không ra nước mắt.”

Hắc cẩu nhìn lão đạo nhân vẫn đang trong trạng thái hấp thu linh khí mà cảm thán.

“Phù!

Nghe một tiếng thở dài, hắc cẩu liền giật mình ngồi dậy, một trăm năm một trăm năm rồi a, cuối cùng lão đạo nhân này cũng đã tỉnh lại.

Thở ra một ngụm trọc khí, lão đạo nhân mở mắt ra nhìn bốn phía xung quanh mà khuôn mặt hoang mang.

Nhìn con hắc cẩu đang đứng trước mặt, bốn mắt chớp chớp nhìn nhau. Trong đầu lão đạo nhân liền hiện lên bốn chữ: “Thịt chó lá mơ.”

Bạn đang đọc Lão Tổ Nhà Ta Rất Mạnh sáng tác bởi TheSunGod
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi TheSunGod
Thời gian
Lượt đọc 10

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.