Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Bắt cóc

Tiểu thuyết gốc · 2414 chữ

Rừng U Minh, nơi cách kinh thành Đại Lý hơn vạn dặm về phía tây.

“Đồ khốn kiếp mau thả bản công chúa ra, nếu ngươi dám làm loạn, phụ hoàng chắc chắn sẽ không tha cho ngươi.”

Một cô gái nhỏ nhắn xinh xắn khoảng mười bốn mười lăm tuổi, trên người mặc trang phục hoàng gia lộng lẫy đang bị trói ngồi trên đất. Lúc này, cô không ngừng vùng vẫy, gương mặt tức giận nhìn người thanh niên đối diện không ngừng gào thét.

Một thanh niên mặc cẩm bào, tay cầm một chiếc quạt ngọc lấp lánh phe phẩy, miệng cười nhạt nói: “Lý Văn? Lão già đấy sớm muộn gì cũng phải quỳ xuống, hai tay dâng ngọc tỷ lên cho Thiên Tuế mà thôi.”

Vừa nói vừa tiến bước về phía tiểu công chúa, trên gương mặt tươi cười an bình, nhưng ẩn sâu trong đôi mắt lại lóe lên sự cay độc, gian tà.

Hắn từ từ vươn tay ra, sờ nhẹ vào mái tóc óng ả, rồi cúi xuống gần tai thì thầm: “Nếu ta gửi thi thể của ngươi về hoàng thành sau khi cưỡng hiếp ngươi đến chết, không biết lão già ấy sẽ có phản ứng gì?”

“Gương mặt lão lúc đó, chắc chắn sẽ rất thú vị.”

“Ha ha ha . . .”

“Ý tưởng hay đấy, ta quen ngươi mấy chục năm mà không biết ngươi lại có tâm tính điên cuồng như vậy.” Một thanh niên mặc huyết bào, toàn thân phát ra huyết khí ám muội cười nói.

Hắn ta vừa nói vừa nhìn chằm chằm vào cô gái nhỏ trước mặt, miệng không ngừng liếm bờ môi khát khao của mình, ánh mắt tràn ngập dục vọng và tà dâm.

“Hai vị đại nhân, hai vị dùng xong nhớ để lại cho bọn tiểu nhân xài ké một chút, một tiểu cô nương tươi ngon như này trông thật hấp dẫn.”

“Công chúa a, chúng ta chưa bao giờ được nếm thử.”

“Đúng vậy đúng vậy.”

“Còn ả nha đầu cung nữ này nữa, hai vị đại nhân có thể thưởng cho bọn tiểu nhân không?”

Đám người hung ác vây quanh bốn phía cười bỉ ổi, trên miệng nước miếng không ngừng chảy ra, xoa xoa hai bàn tay nhìn về phía hai tiểu cô nương trên mặt đất.

“Khốn kiếp khốn kiếp.”

“Nếu các ngươi động vào công chúa, ta nguyền rủa các ngươi ra đường thì bị sét đánh chết, ăn cơm thì bị độc chết, đi tiểu thì ngã vào hố phân chết.” Tiểu cô nương được đám người gọi là cung nữ nghe những lời nhạo báng dâm ô thì tức giận nguyền rủa.

“Sét đánh?”

“Cao huynh, không phải huynh vừa mới độ lôi kiếp cách đây một tuần sao?” Thanh niên huyết bào quay sang thanh niên mặc cẩm bào ngạc nhiên hỏi.

“Ha ha ha.” Một trận cười to vang lên khắp khu rừng.

“Đùng . . đùng ggg.”

Đột nhiên, trên bầu trời trong xạnh xuất hiện một đạo thần lôi kinh khủng giáng xuống, khu vực bị thần lôi giáng xuống chỉ cách đám người khoảng trăm mét. Trong đó, có một vài tia nhỏ của thần lôi phân tán đánh vào một vài tên đang cười ha hả.

Những tên xui xẻo này toàn thân bị cháy đen như than, tóc dựng ngược, mồm thở ra toàn khói đen.

May mắn đạo thần lôi lại không nhắm trực tiếp vào bọn họ, nếu không lúc này cả đám đã biến thành tro bụi.

Toàn trường trở lên sững sờ nhìn về phía tiểu cung nữ.

“Mẹ kiếp, mồm con ả này như quạ đen, làm lão tử suýt nữ thì đi gặp Diêm Vương.” Một tên bị sét đánh vừa ho vừa tức giận mắng.

“Nhất quỷ, cắt lưỡi con nha đầu này đi, đừng để cho nó lên tiếng.” Thanh niên mặc huyết bào âm thanh lạnh lùng ra lệnh.

Hắn không quan tâm ả nha đầu này có phải là vận khí hay có năng lực nói gì trúng đó, nhưng hắn thà giết lầm còn hơn bỏ sót.

“Cẩn trọng cẩu mới được lâu, dù chỉ là một con kiến cũng không thể bỏ qua.”

Ở cách đó không xa, một bóng người trung niên đang dựa vào một cái gốc cây cổ thụ. Nghe được lệnh, hắn từ từ bước đi về phía tiểu cung nữ.

Người này mặc huyết bào u ám che kín toàn thân, trên mặt đeo một cái mặt nạ sắt ghê rợn hình mặt quỷ.

Đôi mắt huyết sắc lóe sáng ánh lạnh lùng và tàn nhẫn, nhìn cô gái nhỏ dưới đất như nhìn một con kiến. Tay phải hắn giơ lên cao, một thanh huyết thương sắc bén quay cuồng trên không trung, sẵn sàng lao xuống hạ gục sinh mệnh của người đang bị trói dưới đất.

“Tốt nhất, một thương xuyên tim, diệt cỏ tận gốc.” Âm thanh âm trầm khàn khàn phát ra bên dưới lớp mặt lạ.

“Không! Tên khốn kiếp, đừng có động đến Thu Hương.” Tiểu công chúa nhìn hành động của tên mặt lạ run sợ hét lớn, một chiếc ngọc bài lập tức xuất hiện trên tay.

Bị trói ở dưới đất, tiểu cung nữ cũng vô cùng khiếp sợ, nhưng không hiểu sao trong lòng lại nổi lên một nghị lực phi thường, cô gái nhỏ ngẩng đầu lên, mắt nhắm chặt, hai hàng lệ tuôn rơi mà há miệng gào thét: “Ta nguyền rủa ngươi chết không toàn thây.”

“Oa . . .” Sau tiếng mắng là một âm thanh khóc lớn vang lên.

Tên mặt lạ quỷ đứng đối diện, khóe mắt khẽ giật giật, không nói gì mà dùng lực nắm chặt thanh trường thương đâm xuống.

Khi thanh huyết thương chỉ còn cách mặt cô gái nhỏ năm phân, đột nhiên một tiếng hắt xì vang trời, từ hướng hắt xì phun ra một luồng nhiệt khí nóng bỏng.

“Vù uuu . . .”

Luồng nhiệt khí bay với tốc độ rất nhanh, mấy người chỉ kịp nhìn thấy trong đó có một chút thứ gì đó nhớt nháp như rỉ mũi. Chưa kịp phản ứng thì tên mặt lạ quỷ gào thét một tiếng rồi nổ tan xác, khuyết khí văng khắp nơi rồi tan biến trong hư vô.

Sau khi xuyên qua tên mặt lạ quỷ, luồng nhiệt khí không dừng lại, mà vẫn tiếp tục lao về phía trước, những vật cản nó chạm phải đều bị nổ vỡ thành mảnh nhỏ.

Chỉ đến khi một tiếng nổ vang trời: “Bùm mmm.” Tiếng nổ ầm ầm từ sườn núi bên cạnh, đá vụn văng khắp nơi, khói bụi đen kịt bốc lên.

Tất cả mọi người đều quay dầu hướng vụ nổ nhìn mà trợn tròn mắt kinh ngạc.

Cảnh tượng chỉ thoáng qua nhưng lại khiến đám người sợ đến run rẩy, nếu có một kẻ xui xẻo như tên mặt lạ quỷ thì chết là cái chắc rồi.

“Thật . . . thật đáng sợ, chỉ một luồng nhiệt khí cũng có thể giết người, nổ tung một ngọn núi thành nhiều mảnh vụn.” Nhìn về phía khói bụi bốc lên, tiểu công chúa nuốt nước bọt run rẩy nói.

“Giết, giết sạch bọn chúng rồi tẩu thoát khỏi đây, kết giới đã bị phá vỡ, tiếng nổ ầm ầm vừa rồi chắc chắn sẽ dẫn đám cấm vệ quân đến đây.” Thanh niên mặc cẩm bào khuôn mặt giận dữ, gầm lên một tiếng.

“Nhanh.” Tên huyết bào hét lên một tiếng, người hộ đạo của hắn đã chết, nếu còn tiếp tục nán lại đây sẽ rất nguy hiểm.

Mấy chục tên trung niên bao gồm cả hai tên thanh niên cầm đầu đều dùng hết sức mạnh lao về phía hai cô gái nhỏ, người cầm đao người cầm kiếm hung tợn ác sát ra tay tàn nhẫn chém xuống.

Đúng lúc này một biến cố lại xảy ra, trời nắng oi bức lại xuất hiện những bông tuyết lạnh từ trên trời không ngừng rơi xuống.

“Tuyết?” Thanh niên mặc cẩm bào khẽ chạm vào bông tuyết, cảm nhận sự lạnh lẽo truyền đến mà biến sắc kinh hãi.

Những bông hoa tuyết rơi xuống chạm vào những thanh binh khí, tức thì chúng đều bị bao phủ bởi lớp băng tuyết.

“Két két két.” Âm thanh phát ra từ những thanh binh khí, sau đó vỡ vụn thành từng mảnh, rơi lộp bộp xuống đất.

Trên không trung, một nữ tử mặc tuyết y, khuôn mặt xinh đẹp lúc này toát lên sát khí ngút trời, ánh mắt tức giận bừng bừng.

Từ trên người nữ tử tỏa ra những luồng băng khí rét lạnh, luồng khí băng hàn làm cho đám người bên dưới đều bị chấn thương hộc máu bay hết về phía sau, lộn vài vòng ngã xuống mặt đất.

“Lý Sương Băng.” Thanh niên mặc cẩm bào nghiến răng nghiến lợi đọc từng chữ.

Nếu đám cấm vệ quân đến, bọn họ còn có hy vọng sống, nhưng người đến lại là ma nữ vô tình này thì không còn hy vọng.

Trong khi đó, tiểu công chúa lập tức vui mừng đứng dậy hét lên: “Đại hoàng tỷ, đại hoàng tỷ, cuối cùng tỷ cũng đến rồi.”

“Nhanh nhanh nhanh.”

“Cao gia cấu kết với bộ tộc Huyết Nhân có ý định làm phản, tỷ mau bắt giữ lấy bọn họ.”

“Huyết tộc?” Ánh mắt nữ tử nhìn sang tên thanh niên, trên tay xuất hiện một thanh kiếm chém về phía người thanh niên.

“Khốn kiếp, các ngươi cứ chờ đó cho ta.” Tên thanh niên mặc huyết bào hừ một tiếng, lấy ra một cái truyền tống phù rồi bóp nát.

Trước khi kiếm khí chạm đến người thì hắn đã biến mất.

Những tên huyết tộc còn lại đều lần lượt tự bạo, tạo ra những làn huyết vụ hôi tanh không ngừng lan tỏa trong không khí.

“Chạy cũng nhanh thật.”

Nói xong một câu, nữ tử mặt lạnh xoay người nhìn về phía thanh niên mặc cẩm bào khuôn mặt tái nhợt đang nằm trên đất: “Cao gia cấu kết huyết tộc, chuyện này ta sẽ bẩm báo với phụ hoàng.”

“Cao Nhân bắt cóc công chúa, ý đồ bất chính tội không thể tha.”

Thanh kiếm trong tay lóe sáng một cái lao về phía tên thanh niên mặc cẩm bào, cắt đứt cơ thể tên thanh niên thành hai nửa, máu tươi phun ra như suối, nội tạng rơi vãi khắp nơi.

Trước khi chết, tên được gọi là Cao Nhân này vẫn không thể tin được, một kế hoạch hoàn hảo như vậy, cuối cùng tại sao lại thất bại.

Hắn chết không cam lòng.

Sau khi Cao Nhân bị giết, đám hộ vệ sợ hãi bỏ mặc xác chủ, vội vã bỏ chạy về nhiều hướng khác nhau, hy vọng có thể thoát khỏi cái chết.

Nhưng không may, đối diện với đám người là một tên tu sĩ kim đan kỳ, phi kiếm như chớp lướt qua từng người. Ngay lập tức, từng cái đầu bay khỏi cổ. Những tiếng kêu thảm thiết không ngừng vọng lên trong tuyệt vọng.

Thời gian chưa đến một chén trà ,hơn hai mươi người đều lần lượt được thần chết kéo xuống âm phủ chào hỏi.

Người cuối cùng vừa nằm xuống, một tiếng khóc lớn vang lên.

“Công chúa, chúng ta được cứu rồi, được cứu rồi.” Tiểu cung nữ vừa cười vừa khóc chạy về phía tiểu công chúa mà ôm thật chặt.

Nhìn Thu Hương trong lòng, nước mắt nước mũi dính đầy trên người làm cho tiểu công chúa thật bất đắc dĩ.

“Chết, làm sao chúng ta có thể chết ở đây được.” Tiểu công chúa ôm Thu Hương vào lòng, nhẹ nhàng xoa xoa trên lưng an ủi.

Đưa lệnh bài lên trước mặt, tiểu công chúa không khỏi thở dài. Cũng may không phải dùng đến nó, nếu không thật lãng phí.

Ngọc bài hình chữ nhật, mặt trước có khắc một chữ nhị, mặt sau có khắc một con kim long. Đây chính là ngọc bài hộ thân do hoàng gia gia ban cho, khi gặp nguy hiểm cô có thể triệu hồi ra một tia chân linh của người.

Nhưng trong đó chỉ có ba tia chân linh mà thôi, dùng một lần mất một lần.

Mặc dù chỉ là chân linh nhưng cũng là hàng thật giá thật phân thần kỳ lão tổ, dùng phân thần kỳ giết chết một đám trúc cơ kỳ chẳng khác nào là dùng dao mổ trâu để giết gà.

Vì vậy mà vị tiểu công chúa này khó khăn suy nghĩ mãi.

“Cũng may nhờ luồng nhiệt khí kia.”

Nhắc đến luồng nhiệt khí, tiểu công chúa liền nhìn xuống Thu Hương hỏi: “Lúc luồng nhiệt khí xuất hiện, muội cũng nghe thấy một tiếng hắt hơi của ai đó đúng không?”

“Hắt hơi? Hình như là có.” Thu Hương ngước mặt lên suy nghĩ một chút rồi trả lời, sau đó lại tiếp tục dụi mặt mình vào nơi ấm áp và mềm mại quen thuộc của mình.

“Tam muội, muội vừa nói về cái gì?” Nữ tử tuyết y đi từ từ đến bên cạnh, mỉm cười hỏi.

Nếu bất kỳ công tử ca nào tại kinh thành xuất hiện tại đây đều sẽ bị cảm nắng bởi nụ cười này, hóa ra bà cô máu lạnh vô tình trong mắt họ vẫn biết cười và biết quan tâm đến người khác.

“Đại hoàng tỷ, muội cũng không rõ lắm.” Tiểu công chúa kể lại toàn bộ quá trình từ việc âm mưu mình bị bắt cóc đến việc đạo thần lôi giáng xuống rồi luồng nhiệt khí có thể giết người và cho nổ tung ngọn núi lớn cho nữ tử nghe.

Nữ tử này liền nhíu mày nghi ngờ nhìn về phía Thu Hương.

Ngay lập tức liền lắc đầu phủ nhận, chắc chỉ là trùng hợp thôi, một vị đại năng hắt hơi một cái cũng có thể giết người, làm sao có thể nghe lệnh của một cung nữ để làm việc.

“Tam muội, cùng ta đi cảm tạ vị tiền bối.” Nói xong liền dẫn đầu tiến về phía khu rừng bên cạnh, nơi luồng nhiệt khí phát ra.

Bạn đang đọc Lão Tổ Nhà Ta Rất Mạnh sáng tác bởi TheSunGod
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi TheSunGod
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 18

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.