Lão nhân thần bí
Tiếng bước chân nhè nhẹ, cố gắng gây tiếng động nhỏ nhất.
Ba người từ từ tiến về phía đạo thần lôi đánh xuống, với tu vi của ba người đáng lẽ chỉ mất vài phút là có thể đi được tới nơi. Nhưng hiện tại, ba người phải mất hơn mười phút đồng hồ mới tiếp cận gần khu vực đó.
Đơn giản vì ba người sợ, sợ người này lại hắt hơn một cái nữa thì xong đời.
Khoảng cách còn chục thước, đập vào mắt ba người là một lão nhân đang ngồi thản nhiên trên đất, thổi phù phù vào đống than hồng để duy trì ngọn lửa. Lão nhân mặc một bộ y phục đạo bào, nhưng rách nát không còn nguyên vẹn.
Gương mặt lão nhân như khô cằn, đầy nếp nhăn của thời gian.
Mái tóc trắng thì bị cột lại phía sau đầu như cái đuôi ngựa, đằng trước bộ râu xuề xòa dài tới tận ngang ngực.
Theo ba người phỏng đoán, lão nhân này chỉ cao tầm mét rưỡi mà thôi.
Quan sát một hồi, Lý Sương Băng không khỏi kinh ngạc. Lão nhân này, dường như không có một chút linh khí nào trên người, giống như là một kẻ phàm nhân già nua sắp chết.
Bình thường không có gì đặc biệt.
Cách lão nhân không xa có một con hắc cẩu, con hắc cẩu này có kích thước vừa phải, không quá to lớn nhưng cũng không quá nhỏ bé. Nó cao khoảng ba mươi phân và dài gần một thước.
Nhưng cái mà gây ấn tượng nhất với mọi người, chính là ở tư thế nằm của con hắc cẩu. Nó nằm ngửa trên mặt đất, hai chân trước đưa ra sau gáy làm gối kê đầu. Hai chân sau thì một chân dựng lên trên mặt đất, một chân vắt ngang qua chân còn lại.
Hai mắt đeo một bộ kính dâm to tròn màu đen, trên miệng thì ngậm một cái que trúc nhỏ.
Một bộ dạng cực kỳ gợi đòn.
Một lão giả bình thường cùng một con hắc cẩu có linh tính, ngoài ra ba người nhìn xung quanh không còn sinh vật nào khác.
Chả nhẽ cái hắt hơi vừa rồi, là do lão giả này gây ra!” Tiểu công chúa lẩm bẩm một mình.
Lúc này, gương mặt lão nhăn nhó, bẩn thỉu vì khói than, lão nhân nhìn qua bên kia thấy con hắc cẩu đang nằm lười biếng liền quát lớn: ““Hắc cẩu chết tiệt, mau đi bắt mấy con gà rừng về đây cho lão phu.”
“Cẩu gia không rảnh, không thấy cẩu gia đang nằm tắm nắng sao?” Hắc cẩu nhàn nhạt trả lời, nhàn nhã rung chân.
Âm thanh từ miệng con hắc cẩu vang lên làm ba người giật mình khiếp sợ, yêu thú muốn mở miệng nói chuyện ít nhất cũng phải nguyên anh kỳ trở lên.
Một con hắc cẩu không có gì đặc biệt, lại là một con yêu thú đại năng.
“Tỷ, lão nhân nàycó thể kết giao được yêu thú đại năng, chứng tỏ lão không hề đơn giản.”
“Nhưng muội có một thắc mắc, tại sao lão lại không gây ra một chút linh khí ba động nào.” Tiểu công chúa hỏi nhỏ.
“Thu Hương cũng vậy.”
“Tỷ cũng không rõ, vị tiền bối này luôn mang lại cho người ta một cảm giác Phản Phác Quy Chân, không thể nhìn thấu.”
“Mặc kệ như thế nào, chúng ta cũng lên đi chào hỏi tiền bối một tiếng.”
Ba người vừa định tiến lên một bước, liền run rẩy dừng lại không dám nhúc nhích.
Từ trong lòng bàn tay của lão nhân xuất hiện một luồng khí màu vàng óng, lão đẩy một chưởng ra về phía con hắc cẩu.
“Bùm mmm.”
Tiếng nổ lớn vang lên khói bụi mù mịt, chỗ con hắc cẩu vừa nằm bây giờ biến thành một cái hố lớn hình năm ngón tay.
Hố sâu hơn một thước, rộng hơn ba thước.
“Bùm bùm bùm.” Hàng loạt chưởng bắn về bốn phía, chỗ nào con hắc cẩu xuất hiện qua đều sẽ bị in một bàn tay không lồ ở nơi đó.
“Hắc cẩu chết tiệt, sẽ có một ngày lão làm thịt ngươi với giềng xả.” Mắng xong thì lão thở phì phò ánh mắt căm tức nhìn về phía con hắc cẩu đang nằm trên một cành cây, trên tay không biết lấy đâu ra một quả táo để ngặm.
Ba người đứng xa xa quan sát chỉ biết im lặng, khuôn mặt tái nhợt mồ hôi không ngừng chảy ra ướt đẫm sau lưng, nhìn bốn phía toàn các hố lồi lõm hình bàn tay, ngay cả cây đại thụ cũng không tránh khỏi nổ tung thành mảnh vụn.
Chỉ cần một chưởng này giáng xuống, Lý Sương Băng có thể khẳng định, ba người bọn họ sẽ trở thành bãi thịt nhão ngay lập tức.
Liên hoàn chưởng vừa kết thúc, ba người thở phào nhẹ nhõm một chút thì nhìn hành động của lão nhân khiến ba người chấn kinh.
Lão nhân ngồi thẳng trên mặt đất, hai tay duỗi ra hai bên. Trong lòng bàn tay, một luồng khí lạnh lẽo bao trùm, hút mọi vật xung quanh vào trong.
Bỗng nhiên, từ phía rất xa, hai con gà trống béo ụ đang gáy vang liền bị kéo lượn lờ vào trong tầm mắt.
Chúng vùng vẫy, kêu cục ta cục tác thất thanh, nhưng không thoát khỏi sức hút khổng lồ của lão. Chỉ trong nháy mắt, hai con gà đã nằm gọn trong bàn tay.
Theo như thông thường, người ta sẽ cắt tiết gà cho máu chảy ra hết không bị tanh, sau đó sẽ làm sạch lông và tẩm ướp gia vị cho đậm đà. Nhưng không, lão nhân vặt một phát gẫy cổ con gà, sau đó ném trực tiếp vào đống lửa đang cháy.
“Lẹt tẹt . . .” Âm thanh cháy từ lông gà không ngừng vang lên.
Mùi thơm của gà nướng không thấy đâu, chỉ thấy toàn mùi khét từ lông gà lan tỏa ra ngoài không khí, một luồng khí đen từ dưới đống lửa bốc lên.
Dù đứng cách đó mười năm hai mươi thước, Thu Hương vẫn phải đưa một tay lên bịt hai lỗ mũi khó chịu nói: “Lão nhân này có bị điên không? Vất nguyên cả con gà còn lông vào trong lửa, mùi cháy khét thật buồn nôn.”
“Ọe.” Không thể chịu được nữa, chỉ còn cách chạy đến gần một gốc cây để nôn khan.
Lão nhân vốn đang khó chịu, lại nghe có người phê phán cách nấu ăn của mình thì nổi điên lên, bàn tay đưa ra phía trước, ngay lập tức Thu Hương đang nôn ọe ở phía gốc cây bị hút bay thẳng vào trong tay của lão.
Lão nhân siết chặt cái cổ trắng trẻo, miệng cười toét ra, lộ ra hàng răng trắng sáng như ngọc. Nhìn cô gái với ánh mắt đầy khinh bỉ và giễu cợt, nói với giọng điệu châm chọc: “Tiểu nha đầu, ngươi có thể lặp lại lời ngươi vừa nói cho ta nghe một lần nữa được không?”
Mọi thứ diễn ra với tốc độ quá nhanh, chỉ đến khi thấy Thu Hương bị lão nhân bắt hai vị công chúa mới kịp phản ứng.
Tiểu công chúa sợ hãi vô cùng, vội vàng chạy tới bên đống lửa, cung kính khẩn cầu: “Tiền bối đại nhân là người cao quý, không để ý đến những lời nói vô ý của trẻ nhỏ, xin tiền bối hãy khoan dung cho Thu Hương một lần.”
“Hỏng bét.”
Lãnh Sương Băng mắng một tiếng, cũng nhanh chóng đi đến bên cạnh, cung kính hành lễ nói: “Tiểu nữ là đệ tử của Hồng Âm tiên tử thuộc Thiên Huyền Kiếm phái, vị tiền bối này có thể nể mặt lệnh tôn mà bỏ qua chuyện này được không?”
Khuôn mặt cúi sâu, ánh mắt cực kỳ lo lắng.
Lý Sương Băng không còn biện pháp nào khác, chỉ có thể báo tên sư phụ của mình. Nếu vị tiền bối này là một vị cao nhân của tông môn nào đó tại Cự Châu, chắc chắn đã từng nghe thấy danh tự của sư phụ, hy vọng hắn có thể nể mặt mà tha cho ba người một mạng.
Dù sao tu hành không phải đều nên tích thiện duyên sao? Huống chi sư phụ mình sẽ còn phải nợ lão một ân tình, là cơ hội tốt để lão có thể tiếp cận và làm quen.
Hồng Âm tiên tử nha, một trong tứ đại mỹ nữ đứng đầu Cự Châu, nghiêng nước nghiêng thành, không một nam nhân nào không muốn kết làm đạo nữ.
“Sư phụ, người phải chịu thiệt thòi một chút rồi.” Lãnh Sương băng lẩm nhẩm trong lòng.
Đối diện, lão nhân suy nghĩ một chút thì lắc đầu: “Hồng Âm tiên tử? Chưa từng nghe qua.”
“Tuy nhiên, nếu các ngươi có thể làm hài lòng cái bụng của lão tử, tha cho ba người các ngươi một mạng không phải là không thể.”
Nói xong, lão nhân liền buông đôi tay đang nắm cổ Thu Hương ra.
“Khụ khụ.” Thu Hương vừa được tự do liền không ngừng ho, nhanh chóng đứng dậy chạy lại về phía tiểu công chúa mà nấp sau lưng.
“Công chúa ta . . . ta . . .”
“Được rồi được rồi, ngoan, không có chuyện gì nữa rồi.” Tiểu công chúa cực kỹ bất đắc dĩ an ủi.
Đứng một bên, Lý Sương Băng cũng có thể thở phào nhẹ nhõm, cục diện đi theo chiều hướng tích cực là tốt rồi. Nhưng cô không ngừng nhìn lão nhân nghi hoặc, Hồng Âm tiên tử là ai thì ngay cả một đứa trẻ lên ba cũng biết.
Chẳng lẽ lão không phải người Cự Châu, hay là đầu óc lão thật sự có vấn đề. Mặc kệ, tạm thời lấp đầy bụng cho lão trước, nếu không lão lại nổi điên lên lần nữa thì rắc rối.
Nghĩ vậy, Lãnh Sương Băng lập tức nhìn sang con gà bên cạnh đống lửa, dùng linh lực của mình đóng băng toàn bộ lớp lông bên ngoài và ngũ phủ nội tạng bên trong.
Tiến đến bên cạnh đống lửa, vung thanh kiếm nhẹ nhàng, đập vỡ lớp lông băng bao phủ bên ngoài con gà. Da gà trắng ngần lộ ra, không một vết thương. Tiếp tục cắt đôi con gà bằng một đường kiếm tinh xảo, làm cho nội tạng đóng băng rơi xuống đất.
Sau đó, lại dùng thanh kiếm như một con dao sắc bén, cắt con gà thành từng miếng nhỏ và đều nhau.
Lục lọi trong giới, Lý Sương Băng lấy ra một cái đỉnh ba chân bằng đồng cổ xưa, có khắc những hình thù kỳ quái, và một đống linh dược nhất phẩm.
Cho tất cả các miếng gà và các loại linh dược vào trong đỉnh, đậy nắp kín.
Đặt đỉnh lên trên đống lửa, để cho nó nấu chín từ từ.
“Tiền bối, đây gọi là gà hầm linh dược. Chỉ cần đợi một canh giờ nữa là có thể thưởng thức được.”
Thao tác nhanh gọn dứt khoát, quy trình trôi chảy như đã làm nhiều lần, tiểu công chúa mắt chữ O mồm chữ A đứng nhìn.
Đỉnh đồng, nước sạch, các loại gia vị, các loại linh dược được chuẩn bị đầy đủ.
“Đây là đại tỷ băng thanh ngọc khiết, không nhiễm khói lửa nhân gian sao.” Tiểu công chúa không khỏi hoài nghi nhân sinh.
Đăng bởi | TheSunGod |
Thời gian | |
Cập nhật | |
Lượt đọc | 10 |