Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Âm mưu to lớn

Tiểu thuyết gốc · 2280 chữ

Khi bình minh ló dạng trên đỉnh, những tia nắng vàng rực rỡ xuyên qua khe cửa sổ, làm ấm không gian phòng ngủ. Lão đạo nhân thở dài một hơi thật sâu, từ từ hé mở đôi mắt già nua, nhẹ nhàng ngồi dậy đưa chân xuống giường, chuẩn bị bắt đầu một ngày mới.

Nhìn con hắc cẩu đang nằm một góc, lão liền chép miệng hỏi: “Có tin tức quan trọng gì liên quan đến hai tên kia không?”

Lão biết thừa hắc cẩu không bao giờ ngủ, mỗi khi nằm yên nhắm mắt tức là nó đang tu luyện một môn thần thông kỳ bí nào đó.

Vì thế, khi nghe lão nhân hỏi, hắc cẩu liền hé nhỏ một mắt, nhìn lão nhân trả lời: “Hai tên chuột nhắt kia không phải cao tầng Nhất Tự Tông, không biết quá nhiều.”

“Chỉ biết là phải theo dõi hoàng tộc Đại Lý, bất kỳ chuyện gì xảy ra đều phải báo cáo ngay cho tông chủ.”

Nghe vậy, lão đạo nhân liền nhíu máy, một lúc sau lại hỏi tiếp: “Bắt đầu từ khi nào?”

“Khoảng năm trăm năm trước.”

Nhìn chằm vào hoàng tộc Đại Lý, theo hắn biết Đại Lý chỉ là một vương quốc nhỏ phụ thuộc vào Thiên Huyền Kiếm phái, người mạnh nhất hiện nay mới chỉ là Phân Thần kỳ.

Nơi này muốn tài nguyên không có tài nguyên, muốn nhân tài không có nhân tài, nhân phong lại bưu hãn đánh đánh giết giết suốt ngày.

“Rốt cuộc Nhất Tự Tông vì cái gì?”

“À đúng rồi, không chỉ một mình hoàng tộc Đại Lý, mà tất cả hoàng tộc có họ Lý tại Cự Châu thì bọn chúng đều phái ám tử ẩn núp bên cạnh.” Hắc cẩu như nhớ ra được cái gì đó mở miệng nói thêm.

“Ồ! Không chỉ một mình hoàng tộc Đại Lý.”

Chuyện này càng ngày càng phức tạp.

Cự Châu rộng lớn vô biên, vương triều đông đảo, số lượng lên đến hàng chục nghìn chứ chẳng ít, mà hoàng tộc họ Lý cũng không kém, lớn nhỏ cũng vài nghìn nhà. Thật là một đại thủ bút, có lẽ đằng sau tất cả là một âm mưu chấn động thiên hạ.

“Nhưng mà thôi kệ, liên quan quái gì đến ta.”

Lão nhân đứng lên, duỗi vai một cái, cảm thấy thân thể nhẹ nhõm. Mỗi lần gặp chuyện phức tạp và đau đầu như vậy lão đều ném ra sau ót không thèm quan tâm nữa. Hàng ngày vui vẻ tận hưởng cuộc sống, uống rượu ngon, ăn đồ ngon, như vậy không thơm sao.

Với lại việc mà lão cần quan tâm nhất lúc này vẫn là đến hoàng cung Đại Lý, kiểm tra xem đám người tiểu nha đầu có phải tộc nhân của lão hay không. Nếu đúng là như vậy, ít nhất là lão không phải cô độc một mình, mà vẫn có nhà để về.

Mà quan trọng nhất là lão muốn thông qua bọn họ tìm hiểu về quá khứ của mình, nguyên nhân tại sao ký ức lại bị phong ấn.

“Đi thôi.”

Hắc cẩu nhìn lão đạo nhân bước ra khỏi phòng thì cũng uể oải đứng dậy, ngáp một cái rồi cũng bước theo ra khỏi phòng.

“Lão gia gia, Cẩu gia gia, buổi sáng tốt lành.”

Vừa bước ra cửa phòng, nhìn ba tiểu cô nương ngoan ngoãn lễ phép cúi chào, lão nhân cảm thấy lao lao trong lòng.

“Chẳng nhẽ đây chính là cảm giác khi có tình thân, được hưởng sự quan tâm sao.” Lão đạo không nhanh không chậm, gật đầu mỉm cười chào lại.

Bốn người một chó vui vẻ xuống đại sảnh ăn sáng, rồi tiếp tục hành trình đi bộ tiến về hoàng thành Đại Lý.

Khi đến gần kinh thành, dòng người qua lại tấp nập, hàng hóa trên đường thì đa dạng phong phú. Không còn bóng dáng của mấy tên biến thái nào muốn trêu ghẹo ba người nữa, có lẽ là do sự xuất hiện của kinh thành hoàng vệ quân, khiến cho đám người thành thành thật thật hơn, không dám làm loạn.

Nhưng đi từ sáng sớm đến giữa trưa, bốn người vẫn còn cách kinh thành gần một đến hai dặm, Lý Sương Băng chỉ biết cười khổ.

Lão đạo nhân, thật sự coi mình là phàm nhân sao.

Trong lúc ba người đang ngồi dưới một cái cây bên đường, thưởng thức bánh ngọt và nước trà, bỗng nhiên thấy một đoàn quân lính đang bảo vệ một chiếc xe ngựa quý tộc, từ phía xa di chuyển chậm rãi về phía họ.

Trên đỉnh xe ngựa, một cây cờ đỏ máu bay phấp phới, cây cờ có thêu một chữ Trấn tỏa ra một khí thế uy nghiêm.

“Là người của Trấn quốc công hầu, muội nhớ là phụ hoàng đâu có triệu tập ngài ấy về kinh.” Tiểu công chúa nghi ngờ lên tiếng.

Theo quy định, một vị quốc công hầu muốn trở về kinh thành, một là gửi văn tự xin phép về Lễ bộ trước một tháng, chờ sự chấp thuận của triều đình. Hai là có lệnh triệu hồi từ vương thượng, lúc đó mới được rời khỏi đất phong, trở về kinh thành.

“Công chúa, hình như không phải Công Hầu, nghe đồn ngài ấy mỗi lần vào kinh đều không ngồi xe ngựa, mà chỉ cưỡi Long Mã.” Thu Hương suy nghĩ một chút rồi nói.

“Hình như có chuyện này.”

“Hít.”Tiếng ngựa hí lên làm xe ngựa dừng lại.

Thanh niên mặc bộ áo giáp bạc dẫn đầu đoàn quân, nhanh chóng nhảy khỏi lưng ngựa, đi tới trước mặt bốn người một chó. Cây thương đang cầm trên tay phải đâm mạnh xuống đất, quỳ gối một chân, cúi thấp đầu hô lớn: “Mạt tướng Triệu Vân, gặp qua hai vị công chúa.”

“Ngươi là . . .”

Trước khi Lý Sương Băng kịp hỏi ra chuyện gì, một tiểu nha đầu xinh xắn, chỉ tầm bảy tám tuổi, vội vàng kéo rèm xe ngựa, nhảy ra ngoài, lao đến ôm chặt lấy tiểu công chúa.

Miệng nhỏ không ngừng hô: “Vương Âm biểu tỷ, Sương Băng biểu tỷ.”

“A! Là nha đầu Phi Yến.”

Lý Sương Băng cùng Lý Vương Âm đầu tiên là ngạc nhiên, sau đó là vui mừng. Mới đó mà đã mấy năm không gặp, tiểu nha đầu càng trở lên xinh đẹp và đáng yêu.

Tiểu công chúa lập tức ôm tiểu nha đầu quay vài vòng, miệng nở nụ cười tươi hỏi: “Sao, không muốn ở bên cạnh phụ thân chơi một thời gian nữa hả?”

Nghe thấy hai từ phụ thân, tiểu quận chúa lại bĩu môi phình má, nếu không phải bị phụ thân đuổi về thì còn lâu nàng mới muốn trở về.

Ở biên cảnh chơi vui hơn nhiều.

Nhưng mà nói ra sự thật thì quá mất mặt, tiểu quận chúa liền nghĩ ra một lý do khác, nói: “Do mẫu thân và ngoại công không ngừng gửi truyền âm phù, không thì còn lâu muội mới muốn quay về.”

Đang quỳ trên mặt đất, nghe tiểu chủ nhân nói mặt Triệu Vân đen như đít nồi, chẳng phải do tiểu ma đầu này ngày càng nghịch ngợm, làm cho đại quân lộn xộn, gây ra biết bao rắc rối cho Công Hầu.

Nếu không, ngài ấy cũng không cần phải vội vàng đưa tiểu ma nữ này trở về kinh thành.

Nhưng nhìn ánh mắt uy hiếp của tiểu ma đầu, Triệu Vân chỉ biết lắc đầu cười khổ.

“Ngươi bị thương? Vết thương lại có vẻ rất nghiêm trọng.” Trong khi mọi người đang cười đùa vui vẻ với tiểu quận chúa, lão đạo nhân tiến tới nhìn xuống người thiếu niên hứng thú nói.

Dù đang bị thương rất nặng, lại phải quỳ một lúc lâu, nhưng hai tiểu nha đầu kia chưa cho phép hắn vẫn một mực quỳ tại chỗ. Từ khi rời khỏi bí cảnh đến nay, lần đầu tiên lão gặp được một vị thiếu niên trung dũng vẹn toàn như vậy.

“Vị tiền bối này là . . .” Triệu Vân ngẩng đầu nhìn lão đạo nhân lễ phép hỏi.

“Vị tiền bối là ân nhân cứu mạng chúng ta, tương lai sẽ trở thành đại cung phụng của hoàng tộc.” Lãnh Sương Băng nhàn nhạt nói, trong lời nói chứa đầy sự ẩn ý.

Quỳ dưới đất nghe đại công chúa giới thiệu, tướng quân trẻ tuổi càng thêm kính nể thêm vài phần. Để có thể trở thành cung phụng của hoàng tộc, một là phải có tu vi cao cường ít nhất cũng phải là phân thần kỳ trở lên, hai là có lý luận chi thức về tu luyện kinh người.

Từ khi Đại Lý lập quốc đến nay, số lượng cung phụng của hoàng tộc chưa đến ba người.

“Mạt tướng tham kiến đại cung phụng.”

Đúng lúc này, một giọng không vui không buồn vang lên: “Cẩu gia ta mới là cung phụng, lão già này không muốn trở thành cung phụng của các ngươi đâu.”

“Yêu thú?”

Triệu Vân liếc mắt nhìn hắc cẩu, có chút ngạc nhiên, nhưng cũng không quá để ý. Yêu thú có thể nói được ngôn ngữ nhân loại, thì yêu cấp ít nhất cũng phải đạt đến nguyên anh, nhưng nguyên anh mà vẫn giữ nguyên hình dạng yêu thú để tu luyện, chứ không hóa hình thành người, thì tiềm lực cũng không phải quá cao.

Dù sao nơi là Tam Thập Tam Trọng Thiên chứ không phải yêu giới, thiên địa đại đạo không phù hợp với hình thể yêu tộc tu luyện.

Nhưng để giữ lễ, Triệu Vân vẫn cung kính hô một tiếng: “Cẩu cung phụng.”

Lão đạo nhân nghe vậy chỉ mỉm cười, không phản bác mà cũng không gật đầu đồng ý. Theo một góc độ nào đó thì tên hắc cẩu này nói cũng có lý, nếu đám người này là hậu bối thì lão chính là lão tổ, lão tổ lão tổ nha.

Đương nhiên lão tổ sẽ phải lớn hơn cung phụng một bậc rồi.

Đôi mắt lão đạo nhân lóe lên, không ngừng di chuyển khắp toàn thân của Triệu Vân.

Đưa tay phải của mình ra đặt lên đầu của hắn, từ trong lòng bàn tay liền xuất hiện một hố đen không ngừng xoay tròn. Một lực hút mãnh liệt từ trong đó tỏa ra, từng giọt từng giọt máu đỏ tươi được rút ra ngoài.

Một giọt, hai giọt . . . chín mươi chín giọt máu được rút ra lơ lửng trong lòng bàn tay.

Một ngọn lửa màu xanh lam xuất hiện, chín mươi chín giọt máu lập tức bốc hơi hiện ra chín mươi chín con huyết trùng nhỏ không ngừng ngoe nguẩy.

“Phệ huyết cổ trùng?” Lý Sương Băng nghi ngờ hỏi.

“Sao tỷ biết nó là cổ trùng?”

“Tỷ vô tình đọc được trong cổ trùng tạp luận, theo như miêu tả trong đó thì phệ huyết cổ trùng chỉ nhỏ như hạt gạo, toàn thân đỏ như huyết, đầu đen có hình mặt quỷ với hai cái răng sắc nhọn, ký sinh trong máu vật chủ.”

“Một khi loại này trưởng thành, bắt đầu phá mạch máu ăn ra bên ngoài ngũ phủ nội tạng, khiến cho vật chủ muốn chết không được muốn sống không xong.”

Thu Hương rùng mình một cái liền ôm chặt lấy tiểu công chúa nói: “Đáng sợ như vậy?”

“Ban đầu ta nghĩ nó chỉ là truyền thuyết, không ngờ có sinh vật như này thật.”

“Ực!”Triệu Vân nhìn đám sinh vật như con sâu nhỏ không ngừng nhúc nhích, toàn thân run rẩy mồ hôi ướt đẫm sau lưng.

“Đa . . . đa tạ ân cứu mạng của tiền bối.” Khuôn mặt đầy cảm kích, liên tục dập đầu ba lần trước mặt lão đạo nhân, để thể hiện lòng tôn kính và tri ân. Nếu không có lão đạo nhân ra tay kịp thời, hắn chắc chắn sẽ không thoát khỏi kiếp nạn lần này.

“Nhưng tại sao triệu tướng quân lại bị trúng cổ trùng?” Thu Hương tò mò hỏi.

“Muốn đưa huyết trùng vào cơ thể người khác, thì phải tìm cách gây ra những vết thương, để huyết trùng có thể tiếp xúc trực tiếp với máu.”

Triệu Vân suy nghĩ một chút liền nói: “Có thể là trong lúc đánh nhau với đám huyết tộc trên đường về kinh.”

“Vì sau khi giao chiến với bọn chúng, mạt tướng bắt đầu thấy có gì đó kỳ quái trong cơ thể, nhưng không biết là do cái gì gây ra. Giờ suy nghĩ kỹ lại, chắc chắn là do đám cổ trùng này xâm nhập vào cơ thể, không ngừng hấp thụ máu, mới khiến mạt tướng có cảm giác như vậy.”

“Lại là đám huyết tộc, một đám hỗn đản.” Tiểu công chúa tức giận mắng.

“Mặc kệ thế nào, trở về cung trước rồi tính tiếp.”

Xe ngựa được gia trì trận pháp không gian, năm người một chó ngồi chung vẫn rộng rãi thoải mái.

Chỉ mất một canh giờ liền về đến kinh thành, trên xe ngựa có cờ hiệu của Trấn quốc công hầu, không một binh sĩ gác cổng nào dám ngăn cản. Mọi người thuận lợi vượt qua cổng thành, đi thẳng về phía trung tâm. Một lúc sau, xe ngựa dừng lại trước một tòa phủ đệ to lớn và nguy nga.

Bạn đang đọc Lão Tổ Nhà Ta Rất Mạnh sáng tác bởi TheSunGod
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi TheSunGod
Thời gian
Lượt đọc 7

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.