Tiến về Hâu phủ
Trước đại môn Trấn Quốc Công Hầu.
Đám hộ vệ đang buồn chán, bỗng thấy một đoàn quân lính cùng một chiếc xe ngựa đến gần rồi dừng lại trước phủ. Nhìn cờ hiệu trên xe ngựa, bọn họ còn đang lúng túng. Phu nhân thì vẫn còn trong phủ, Hầu gia thì không có văn kiện thông báo gửi về.
Vậy ai sẽ là người sử dụng cờ hiệu Hầu phủ?
Đúng lúc này, Triệu Vân nhảy khỏi lưng ngựa, đi đến trước cửa phủ, chắp tay cười nói: “Tại hạ là Triệu Vân, tướng quân dưới trướng Hầu gia. Phụng lệnh Hầu gia, hộ tống tiểu quận chúa an toàn hồi phủ.”
“Xin nhờ các vị thông báo cho Công Hầu phu nhân.”
“Tiểu quận chúa?”
“Tiểu quận chúa đã trở về, là tiểu quận chúa đã trở về.”
Vị trung niên đội trưởng đội hộ vệ nhanh chóng quay mặt sang phía tên hộ vệ đứng bên cạnh, vẻ mặt hưng phấn, lớn tiếng ra lệnh: “Nhanh lên, vào báo cho phu nhân biết, tiểu quận chúa đã hồi phủ.”
“Vâng đại nhân.”
Tên hộ vệ nhận được lệnh, không chần chừ liền quay người chạy vào trong phủ, vừa chạy vừa hô to tiểu quận chúa đã trở về, phu nhân tiểu quận chúa đã trở về.
Vừa bước xuống xe ngựa, nhìn thấy đám hộ vệ đều có ánh mắt sáng rực, nụ cười rạng rỡ khi nhìn thấy tiểu quận chúa, lão đạo nhân cười ha hả nói: “Tiểu nha đầu này, rất được lòng mọi người nha.”
“Đương nhiên rồi, bổn quận chúa là thiên thần nhỏ, người gặp là mến, người gặp là thích.” Tiểu quận chúa đứng bên cạnh, một tay chống hông kiêu ngạo, một tay vỗ bộ ngực nhỏ nhắn của mình nói với khuôn mặt đầy tự tin.
“Phải, phải.”
Biểu cảm đáng yêu của tiểu quận chúa, mọi người xung quanh đều thoải mái cười to.
Ngước mắt nhìn lên đại môn Hầu phủ, lão đạo nhân không khỏi trầm trồ.
Đại môn cao hơn ba mươi thước rộng gần mười thước, toàn bộ được làm bằng Lưu Tinh Đồng, ánh sáng chiếu lên phản chiếu một màu đỏ rực. Cánh cửa được chạm khắc những hoa văn tinh xảo, mang đậm phong cách quý tộc.
Hai con sư tử ngọc bích đặt ở hai bên, uy nghiêm và hùng dũng, như có thể trấn áp mọi tà khí. Trên đỉnh đại môn, Long, Lân, Quy, Phượng bốn con thú linh tạo thành đại trận Tứ Tượng, vừa có thể bảo vệ Hầu phủ, vừa có thể tăng cường phúc khí.
Tấm biển có dòng chữ Trấn Quốc Công Hầu, bốn chữ được viết bằng chữ cổ thư pháp, nét chữ thanh tú như rồng bay phượng múa, ẩn chứa hạo nhiên chính khí.
Lão đạo nhân chưa kịp nhìn kỹ, ý thức lão bị cuốn vào một không gian kỳ ảo, ánh chiều tà tạo nên một bầu không khí mơ màng. Ở phía xa xa, bên chiếc bàn gỗ cũ kỹ, một vị thiếu niên đang đứng thẳng lưng, dáng vẻ anh tuấn và hiên ngang.
Khuôn mặt nghiêm túc, hai mắt nhắm chặt, hít thở đều đặn.
Sau một lúc, ngang bằng thời gian uống một tách trà, người thiếu niên này từ từ mở hai mắt, ánh mắt sáng như sao.
Nhẹ nhàng đưa tay phải lên, cầm lấy chiếc bút lông trên bàn, khéo léo viết từng nét chữ trên trang giấy trắng. Trấn, Quốc, Công, Hầu, mỗi chữ được viết xong đều có một hiện tượng kỳ diệu đi kèm, trên bầu trời hình ảnh của chư thiên thánh nhân xuất ẩn xuất hiện, dường như đang ban phước.
Khung cảnh đang thơ mộng, đột nhiên một con huyết lang xuất hiện phá tan mọi thứ, nuốt chửng vị thiếu niên cùng toàn bộ không gian.
“Đau đau đau.”
Lão đạo nhân lập tức quay trở lại thực tại, lúc này đầu hắn lại đau như búa bổ, một mảnh ký ức lúc sáng lúc tối hiện lên.
“Thư pháp! Huyết lang, huyết tộc!” Lão đạo nhân ôm đầu lẩm bẩm.
Mọi chuyện xảy ra quá đột ngột, lão đạo nhân ôm đầu lăn lộn trên mặt đất trong đau đớn, mọi người chứng kiến đều sợ hãi và bối rối, không biết đang xảy ra chuyện gì.
Tiểu công chúa ngồi xuống, khuôn mặt lo lắng đỡ lấy lão nhân nói: “Tiền bối, tiền bối ngài không sao chứ?”
“Mang tiền bối tiến vào Hầu phủ, trong phủ có rất nhiều đan sư cao cấp.” Lãnh Sương Băng lúc này cũng hoảng rồi, vừa mới mời được một vị cao thủ cho gia tộc, lúc này không nên xảy ra chuyện gì.
Đừng như hoa Phù Dung, sớm nở tối tàn a.
Trong lúc mọi người lo lắng không biết phải làm sao, vẫn còn một người à không một cẩu bình tĩnh lên tiếng: “Lão già thỉnh thoảng lại lên cơn như vậy, một chút nữa sẽ bình thường lại thôi.”
“Thật sự không có sao chứ?” Thu Hương không tin tưởng lắm hỏi.
“Không sao không sao.” Hắc cẩu khẳng định chắc lịch, đơn giản là nó biết lão già đang hồi phục được một số mảnh ký ức liên quan đến tấm biển trên kia.
Thời gian một tách trà trôi qua.
“Phù.” Một tiếng thở dài vang lên.
Từ từ được tiểu công chúa nâng dậy, lão đạo nhân nở nụ cười nói: “Đa tạ các vị quan tâm, lão không sao nữa rồi.”
“Có cần mời đan sư, kiểm tra lại một lần nữa không?” Lãnh Sương Băng vẫn còn chút không yên tâm.
Mặc dù lão đạo nhân nói không sao nhưng cô vẫn muốn lão kiểm tra thử một lần, cũng chỉ mất một chút thời gian, nhưng sẽ tốt hơn là không làm gì.
Đang định lên tiếng, từ trong Hầu phủ có ba người đang từ từ tiến ra ngoài, một vị phu nhân một tiểu a hoàn cùng một lão già đi theo đằng sau.
Vị phu nhân này trên người toát lên vẻ thanh cao như huệ và dịu dàng như lan, mi thanh mục tú mạo tự thiên tiên. Nhưng thứ khiến lão đạo nhân hứng thú nhất chính huyết mạch đang chảy trong người, nó cũng giống như hai tiểu nha đầu kia.
Huyết mạch cao quý và tinh khiết.
“Tiểu nha đầu, cuối cùng cũng chịu mò về rồi.” Âm thanh ngân nga từ người phụ nữ vang lên.
“Hì hì, mẫu thân.”
Lý Vân Vận đang định lên tiếng trách mắng, nhưng cái khuôn mặt cười hì hì của tiểu nha đầu làm lòng cô mềm lại.
“Ai bảo cô chỉ có một tiểu bảo bối duy nhất này.”
“Thỉnh an Hoàng cô.” Lý Sương Băng, Lý Vương Âm tiến lên hành lễ.
“A! Là tiểu Băng cùng tiểu Âm, nếu hai đứa cũng ở đây thì ở lại cùng ăn tối, tối nay Hầu phủ sẽ mở tiệc chào đón tiểu ma đầu trở về.”
“Mẫu thân . . .”
“Ta không phải là tiểu nha đầu.”
Mọi người thấy vậy liền cười ha ha, cùng nhau vui vẻ bước vào hầu phủ.
Đã rất lâu rồi hầu phủ mới có không khí như vậy, mọi người rất vui vẻ tận hưởng, buổi tiệc đến tận đêm khuya mới chấm dứt.
Trong khi cả hầu phủ đang chìm vào giấc ngủ, tại thư phòng hầu gia vẫn còn ánh sáng phát ra từ những viên dạ minh châu. Không khí nặng nề bao phủ, người đàn ông trung niên đang ngồi trên ghế chủ vị khuôn mặt cực kỳ căng thẳng trầm tư suy nghĩ.
Người này có đôi mắt sắc bén như chim ưng, sống mũi cao thẳng, đôi môi mỏng khẽ cong lên, thân hình cao lớn và cường tráng trong bộ hoàng bào.
Trên người tràn đầy khí vận kim long quấn thân, không ai khác hắn chính là đương kim hoàng thượng Đại Lý, Lý Văn.
Sau khi nhận được tin tức từ hoàng muội, hắn lập tức đi đến Hàu phủ đứng bên ngoài thiện phòng quan sát.
“Sương nhi, vị tiền bối kia là ai? Sao con với Vương Âm lại đi cùng lão?”
Ngồi phía dưới Lý Sương Băng lắc đầu, kể lại toàn bộ quá trình cuộc gặp gỡ cho phụ hoàng và hoàng cô cô nghe.
“Hoàng huynh, huynh cũng cảm nhận được Phù Đồ Sơn Hà trong người lão đúng không?” Lý Vân Vận hồi tưởng lại suốt quá trình gặp mặt, huyết mạch trong người không ngừng sôi sùng sục, cảm giác này rất giống với khi gặp gia gia.
“Phù Đồ Sơn Hà? Sao có thể được chứ? Chỉ huyết mạch cao quý của Lý gia mới có thể tu luyện ra được mà, người ngoài sao có thể.”
“Với lại đây là bí mật tuyệt đối bất truyền ra ngoài.” Lý Sương Băng kinh hãi đứng dậy, không tin được mà hét lớn.
Dựa vào bí thuật huyết mạch này, Đại Lý chỉ mất vài nghìn năm liền có một chỗ cắm dùi trên bản đồ Cự Châu. Công pháp, võ kỹ, thần thông pháp thuật chỉ cần ngộ tính cao đều có thể lĩnh ngộ ra, nội tình của Đại Lý không ngừng tích lũy từ đó.
Nếu người khác cũng tu luyện thần thông cấm truyền của gia tộc mình thì ngươi sẽ làm gì? Chỉ một câu trả lời ngắn gọn, giết người diệt tộc thu hồi thần thông. Nghĩ đến đây, Lý Sương Băng rét lạnh cả sống lưng, nếu vị tiền bối này muốn đồ cả gia tộc bọn họ, liệu bọn họ có thể kháng cự.
“Phụ hoàng, bây giờ chúng ta cần phải làm gì?” Lý Sương Băng hít một hơi thật sâu để bản thân có thể bình tĩnh lại.
Lý Văn nghe vậy thì cũng trầm mặc, thái thượng hoàng thì đang trong giai đoạn đột phá, lão tổ thì bế quan một thời gian rồi vẫn không có tin tức.
Bây giờ hắn cũng không biết phải xử lý như thế nào.
“Tạm thời tiếp tục theo dõi, trẫm sẽ truyền tin cho thái thượng hoàng và tổ phụ tổ mẫu ,mọi chuyện đợi đến khi ba người họ xuất quan thì tính tiếp.” Lý Vân thở dài bất lực.
Với tu vi phân thần sơ kỳ mà hắn cũng không thể nhìn thấu tu vi của lão và con hắc cẩu bên cạnh, chứng tỏ hai ngươi này tu vi cực kỳ cao thâm, thậm chí có thể là hợp thể kỳ hoặc có thể cao hơn.
Hai người này muốn gây bất trắc gì cho hoàng tộc, hắn không biết phải làm sao để ngăn cản. Khoảng thời gian này thật đau đầu, nguy cơ tứ phía bỏ vây, chỉ một bước đi sai là vạn kiếp bất phục.
“Phụ thân, gia gia nãi nãi ba người mau xuất quan đi a.”
Bầu không khí im lặng, đột nhiên một âm thanh trầm thấp vang lên khắp thư phòng: “Các ngươi không cần căng thẳng, lão phu không muốn sát hại bất kỳ ai, cùng hai tiểu nha đầu đến hoàng thành Đại Lý chỉ muốn xác nhận một việc.”
“Rôt cuốc, các ngươi có phải là thân nhân của lão phu không mà thôi.”
Đăng bởi | TheSunGod |
Thời gian | |
Cập nhật | |
Lượt đọc | 2 |