Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thủ tịch ngoại xá của Thông U học viện

Phiên bản Dịch · 1902 chữ

"Nghe nói thủ tịch xuất quan, chẳng lẽ hắn đã tiến vào nhị trọng thiên của võ đạo phi phàm, Võ Cực Cảnh?"

"Ngươi biết gì không? Nơi bế quan của thủ tịch bị sét đánh trúng, hắn không bị kinh động đến mức tẩu hỏa nhập ma đã là thiên đại may mắn, lần bế quan này tự nhiên cũng không thể tiếp tục được nữa!"

"Ài, thủ tịch đã xuất sắc đến mức khiến trời đất ganh ghét rồi sao?"

"Đúng thế, nếu thật sự để hắn đột phá đến Võ Cực Cảnh thì còn ra thể thống gì nữa?"

"Đây mới là năm học đầu tiên thôi, ít nhất hai phần ba số người còn đang ở Khí Huyết Cảnh (cảnh giới nền tảng), còn chưa bước vào nhất trọng thiên của võ đạo phi phàm, Võ Nguyên Cảnh. Vậy mà thủ tịch sắp đột phá nhị trọng thiên luôn rồi. So sánh với người ta, chỉ nghĩ thôi đã thấy nản lòng!"

"..."

Là thủ tịch năm học đầu tiên của Thông U học viện, Thương Hạ đối với những lời bàn luận sau lưng làm như không nghe thấy, trên mặt giữ vẻ ung dung điềm tĩnh nhưng tâm trạng lại hoảng loạn vô cùng!

Có thế nào Thương Hạ cũng không ngờ sau một tiếng sấm vang rền, hắn nhắm mắt lại trong chớp nhoáng, mở mắt ra đã thấy mình đổi một thân thể khác, bước vào một thế giới hoàn toàn xa lạ.

Thế giới của võ giả phi phàm!

Lúc này, Thương Hạ với đôi lông mày rậm, ánh mắt sáng ngời, dáng người cao ráo, mặc một bộ trường sam đen trắng, cổ áo và tay áo viền thêu mây bạc, thắt lưng đeo đai lụa xanh viền rộng thêu mây, kèm theo một miếng dương chi bạch ngọc bội mang phong cách cổ xưa, tay cầm quạt xếp được làm bằng ngà voi, nhìn qua phong thái xuất chúng, diện mạo cực kỳ xuất sắc.

Thông qua ký ức của nguyên chủ, Thương Hạ phát hiện thân phận của mình dường như không hề tầm thường.

Thương gia nơi Thương Hạ đang ở chính là thế gia di tộc của U Châu. Bản thân gia tộc này sở hữu nội tình truyền thừa thâm hậu, có thể nói là danh chấn thiên hạ. Hiện tại lại là một trong tứ đại hào tộc của Thông U thành.

Tổ phụ của hắn, Thương Bác, không chỉ là tộc trưởng Thương gia mà còn là một trong những người sáng lập Thông U học viện từ những ngày đầu.

Từ khi học viện được thành lập cho đến nay, ông luôn giữ vị trí cao trong học viện, có quyền thế ngút trời, hiện tại đảm nhiệm chức Phó sơn trưởng, được công nhận là một trong ngũ đại cao thủ của Thông U học viện.

Là tôn tử duy nhất của Thương Bác, Thương Hạ không chỉ có địa vị rất cao trong gia tộc mà còn được tổ phụ vô cùng yêu thương.

Điều càng hiếm có hơn là chính bản thân hắn cũng là một thiên tài. Chỉ sau chưa đầy một năm gia nhập Thông U học viện, hắn đã thành công bước vào hàng ngũ phi phàm và giành lấy vị trí thủ tịch tân sinh (đứng đầu nhóm học viên mới).

Phải biết rằng, Thông U học viện là một trong ngũ đại học viện tại biên cương, yêu cầu đầu vào cực cao. Những người có thể vào đây vốn không phải hạng tầm thường, người có gia thế giống như Thương Hạ cũng không phải ít.

Tuy vậy, ngay cả trong hoàn cảnh đó, Thương Hạ vẫn có thể vượt qua tất cả các tân sinh cùng tuổi, điều này thực sự không dễ dàng.

"Gia thế bối cảnh phi phàm, có gia gia cao thủ che chở, bản thân lại là thiên tài, dung mạo tuấn tú, đã vậy còn không ngừng nỗ lực tiến lên. Có cảm giác như mình chỉ vừa bắt đầu đã bước trên đỉnh cao của nhân sinh. Chuyện này có hơi không đúng lắm, chẳng lẽ sẽ có điều bất trắc xảy ra chăng?"

Thương Hạ lẩm bẩm tự nói.

"Hừ, không phải chỉ là có một gia gia Phó sơn trưởng thôi sao? Nếu ta cũng là hậu nhân thế gia của U Châu, lại có một trưởng bối ruột thịt là cao tầng học viện, tài nguyên tu luyện cung ứng như suối chảy, ta cũng có thể làm thủ tịch!"

Bỗng nhiên có một giọng nói vang lên, tựa như cơn gió lạnh lướt qua, lập tức đóng băng toàn bộ những lời tâng bốc, nịnh nọt sau lưng.

Thương Hạ dừng bước, quay đầu nhìn về phía người vừa lên tiếng.

Người đó vốn khinh thường việc hòa mình với nhóm người nịnh bợ hắn, lại thấy Thương Hạ giữa cơn mưa lời khen còn mỉm cười thong thả bước đi, cho nên càng cảm thấy hắn giả tạo, trong lòng rất bất bình, không kìm được mà thốt lên những lời cất giấu đã lâu.

Nhưng vừa nói xong, người đó liền hối hận trong lòng.

Thấy Thương Hạ quay đầu lại, trước ánh mắt của mọi người, hắn không muốn tỏ ra yếu thế, cố gắng ngẩng cao đầu đối mặt với ánh mắt cười như không cười của đối phương.

Thế nhưng, chỉ trong khoảnh khắc đó, hắn cảm nhận được trong mắt Thương Hạ hình như có tia sáng bắn ra, làm mắt hắn đau rát.

"Á..."

Hắn không kìm được hét lên, nước mắt tuôn rơi, lập tức lùi về sau mấy bước.

"Chỉ nhìn thoáng qua thôi mà... Hít! Chẳng lẽ đó là Mục Kích Chi Thuật?"

Một tràng tiếng hít sâu kinh ngạc vang lên, tiếp theo đó là một loạt lời khen ngợi dành cho Thương Hạ.

Thương Hạ khẽ mỉm cười, mở cây quạt xếp trong tay nhẹ nhàng phe phẩy trước ngực, quay người tiếp tục bước đi, tựa như vừa làm một chuyện nhỏ nhặt không đáng kể.

Nhưng thực tế, chỉ có Thương Hạ hiểu rõ trong lòng.

Đây là lực lượng phi phàm mới được thêm vào trong cơ thể hắn, vì hắn chưa thể hoàn toàn khống chế nên khi cảm xúc dao động đã vô tình rò rỉ ra ngoài gây hiện tượng này.

Người vừa buông lời khiêu khích kia, thật không may đã trở thành kẻ xui xẻo trong lần vô ý thể hiện uy lực của Thương Hạ.

Tuy nhiên, Thương Hạ ngày càng cảm thấy không ổn.

Thái độ bất cần này...

Những động tác nhẹ nhàng như mây trôi nước chảy...

Cứ như tất cả đã được hắn luyện tập hàng trăm, hàng ngàn lần, khắc sâu vào tận xương tủy, khiến hắn tự nhiên thực hiện, tất cả đều diễn ra vô cùng thuận lợi.

Sự tự tin ở trên cao ấy, một cách vô hình, đã thể hiện hoàn hảo cảm giác ưu việt và ánh mắt nhìn xuống của hắn.

Thương Hạ cuối cùng cũng hiểu ra: Ta đang làm màu đây mà!

Thảo nào tiền thân bị sét đánh...

Sau này nhất định phải khiêm tốn, khiêm tốn mới là đạo lý cốt lõi!

Trong lúc Thương Hạ vừa giữ được phong thái tao nhã của mình, vừa tự kiểm điểm, thì phía sau lại vang lên giọng nói không chịu khuất phục.

"Thương Hạ, ngươi chớ có đắc ý, gia thế không đại diện cho tất cả, một chút thành tựu nhất thời cũng chẳng chứng minh điều gì, Thông U ba xá sáu năm*, chúng ta còn nhiều thời gian để phân thắng bại!"

_*ba xá (giống như ba khu ký túc xá): bao gồm ngoại xá, nội xá và thượng xá (các chương sau sẽ giải thích thêm). còn sáu năm là thời gian các học viên được bồi dưỡng tại học viện.

Lần này Thương Hạ không thèm quay lại, chỉ lắc đầu mỉm cười, trong mắt người khác, hắn giống như không xem những lời thách thức sau lưng ra gì.

Tiếng nói kia vừa dứt liền bị mọi người cười nhạo.

"Đậu Trọng, ngươi thật biết khoác lác!"

"Đậu Trọng, ngươi mới chỉ ở Khí Huyết Cảnh hậu kỳ, dù thường ngày cũng chăm chỉ, nhưng thực tế ngay cả ngưỡng cửa võ giả phi phàm ngươi còn chưa chạm tới. Thủ tịch người ta sắp bước vào nhị trọng thiên Võ Cực Cảnh rồi, ngươi có hiểu khoảng cách này lớn đến đâu không?"

"Ngươi mà cũng muốn thách thức thủ tịch? Làm người vẫn nên thực tế một chút, đừng quá xa vời như vậy!"

"..."

Thương Hạ lúc này mới bừng tỉnh trong lòng, cuối cùng hắn cũng hiểu ra điểm không ổn nằm ở đâu. Chẳng phải đây chính là đoạn mở đầu kinh điển trong tiểu thuyết về việc nhân vật tầm thường nghịch cảnh vùng lên hay sao?

Hiện tại chỉ một ánh mắt của hắn cũng đủ đè đối phương xuống đất, chẳng lẽ bước tiếp theo người bạn học tên Đậu Trọng kia sẽ phát huy tinh thần bùng nổ của “chớ khinh thiếu niên nghèo”, vượt qua nghịch cảnh, được các đại năng thưởng thức và chỉ dạy, cơ duyên tới như mưa rào, thần công bí kíp lấy được không xuể, linh đan diệu dược ăn đến phát ngán, cứ thế đánh bại quái vật thăng cấp, rồi dưới ánh mắt chăm chú của mọi người đạp hắn xuống đất, khiến người ta kinh ngạc đến há hốc miệng?

Tiếp theo chẳng phải hắn sẽ rơi vào cơn thịnh nộ mà trí tuệ sụt giảm nghiêm trọng, lợi dụng sức mạnh gia tộc để đàn áp và ám hại bằng mọi cách, nhưng tất cả đều bị đối phương hóa giải một cách ngoạn mục, đồng thời còn biến thành bàn đạp cho đối phương nổi danh, giành lấy sự đồng cảm của người đời, biến toàn bộ Thương gia thành mục tiêu công kích, cuối cùng ngay cả tổ phụ của hắn cũng bị đạp dưới chân người kia. Có khi viện trưởng cũng phải tự thấy thua kém mà nhường lại vị trí, để hắn bước lên đỉnh cao cuộc đời?

Nghĩ đến đây, Thương Hạ cảm thấy những việc làm vừa rồi của mình thực sự… quá sung sướng!

Nghịch tập ư?

Ha ha… dường như hắn đã tìm thấy niềm vui ở thế giới này!

Thương Hạ vừa ra khỏi cổng Thông U học viện, từ xa đã thấy một tráng hán râu ria rậm rạp khoảng ba mươi tuổi đang bước nhanh tới.

“Tiểu thiếu gia, ngươi không sao thật sự là tốt quá!”

Thương Hạ không nhịn được muốn đảo mắt, thu lại cây quạt gấp trong tay, thản nhiên nói: “Chỉ là nơi bế quan bị sét đánh trúng thôi mà, bản thiếu gia không hề bị ảnh hưởng.”

Đây tất nhiên không phải sự thật, chỉ có một mình Thương Hạ biết rõ chân tướng, đồng thời phải chôn sâu trong lòng.

“Có điều,” đôi mắt Thương Hạ khẽ nheo lại, ánh lên tia sáng lạnh lùng: “Nơi bế quan không lý do gì lại dẫn sét đánh trúng, việc này phải tra rõ mới được!”

Bạn đang đọc Liệp Thiên Tranh Phong (Dịch) của Thụy Thu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi mymythapcuu
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 6

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.