Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nồi này nhất quyết không cõng

Phiên bản Dịch · 1844 chữ

Tráng hán râu quai nón trầm giọng đáp: “Thực ra ngay sau khi sét đánh, đại tiểu thư đã phái người điều tra rồi.”

Thương Hạ khẽ gật đầu, giọng nói chứa đầy hàm ý: “Hy vọng tất cả chỉ là ngẫu nhiên!”

Lúc này, tráng hán râu quai nón mỉm cười, nụ cười ấy khiến người ta cảm thấy ở hắn có chút quái dị, nói: “Tiểu thiếu gia, thời gian hẹn với Mộc cô nương sắp đến rồi!”

Thương Hạ cười đáp: “Thất thúc, gọi tên ta là được, người nhà cả sao cứ khách khí mãi thế?”

Tráng hán râu quai nón nghiêm túc nói: “Lễ nghi không thể bỏ, Yến Thất là tùy tùng của thiếu gia, tất nhiên phải giữ đúng bổn phận của tùy tùng.”

Thương Hạ biết không thể cãi lại hắn, đành để tùy ý.

Yến Thất lúc này đã dắt tới hai con ngựa, nói: “Tiểu thiếu gia lên ngựa đi, chúng ta cần tranh thủ thời gian.”

Thương Hạ vừa định lên ngựa thì chợt nhớ ra điều gì, liền nói: “Đúng rồi, Thất thúc nhớ sai người tra thử về một kẻ tên là Đậu Trọng, người này nhập học Thông U cùng năm với ta.”

Yến Thất gật đầu nhận lệnh, đáp: “Việc này dễ thôi, rất nhanh sẽ có kết quả.”

Thương Hạ leo lên lưng ngựa, cười nói: “Không biết nàng muốn làm gì, lại hẹn ta đến gặp mặt ở nhà vị hôn phu của nàng, chẳng lẽ muốn bức hôn?”

Nghe vậy, Yến Thất không đáp, thần sắc lại thoáng hiện vẻ trầm tư.

Thương Hạ thấy vậy liền biết có điều bất thường, cười hỏi: “Sao, Thất thúc nghe được phong thanh gì rồi chăng?”

Yến Thất cân nhắc nói: “Gần đây Mộc cô nương có vẻ hơi cố ý thân thiết với tiểu thiếu gia, qua lại cũng khá thường xuyên. Tuy rằng chỉ dừng lại ở giao lưu võ đạo, nhưng trong mắt người khác chưa chắc đã được nhìn nhận như vậy. Hơn nữa, ở học viện phần lớn đều là thiếu niên nam nữ mười mấy tuổi. Tiểu thiếu gia là người kiệt xuất, mà Mộc cô nương cũng được coi là tuyệt sắc giai nhân, vì thế khó tránh khỏi việc có người bàn tán sau lưng...”

“Ha ha… người ta đã có vị hôn phu rồi.”

Thương Hạ khẽ cười gượng, cảm giác và ký ức của tiền thân cho hắn biết, bản thân hắn đối với vị Mộc cô nương này quả thực có đôi chút suy nghĩ.

Nhưng cũng chỉ dừng lại ở sự hâm mộ vẻ đẹp của nàng mà thôi!

Thiếu niên mười sáu, mười bảy tuổi dù có là thiên tài đi nữa, tâm trí cũng khó mà trưởng thành đến mức thâm sâu như biển.

Chỉ là tại sao cái cảm giác giống như gặp Đậu Trọng trước đó giờ lại xuất hiện, hơn nữa còn mãnh liệt hơn?

Chủ tớ hai người cưỡi ngựa tiến bước, chẳng mấy chốc đã đến trước cổng một căn tiểu viện trông có vẻ bình thường.

Trước cổng, đã có người đến rồi.

Thương Hạ vội xuống ngựa, đưa dây cương cho Yến Thất, nhanh chóng tiến lên nói: “Đệ tử xin bái kiến Trương giáo tập, bái kiến Lưu huấn đạo, Mã huấn đạo!”

Trong ba người đối diện, người đứng giữa có khuôn mặt đầy khí chất cổ điển, ba chòm râu dài, toát lên vẻ nho nhã, chính là một trong hai mươi tư vị giáo tập của Thông U học viện, Trương Hảo Cổ.

Vị Trương giáo tập này nổi danh trong học viện nhờ học thức uyên bác, có danh tiếng trong sạch, được cả thầy lẫn trò kính trọng.

Giáo tập là người giảng dạy võ đạo cho sinh đồ (học viên) của học viện, theo cách hiểu của Thương Hạ, tương đương với giáo viên phụ trách môn học.

Còn về Lưu Tri Phi và Mã Hiểu Phong, người trước là huấn đạo phụ trách Giáp phòng ở ngoại xá của học viện, người sau chính là huấn đạo của Đinh phòng.

Theo cách hiểu của Thương Hạ, huấn đạo tương đương với giáo viên chủ nhiệm, hoặc chính xác hơn là cố vấn học tập.

Bởi vì trong Thông U học viện, huấn đạo không có tư cách giảng dạy võ đạo cho sinh đồ.

Theo Thương Hạ được biết, nhân vật chính hôm nay là Mộc Thanh Vũ, Mộc cô nương đang ở Đinh phòng ngoại xá, huấn đạo trực tiếp của nàng chính là Mã Hiểu Phong.

Còn Lưu Tri Phi, huấn đạo Giáp phòng, sinh đồ dưới quyền quản lý của hắn chính là vị hôn phu của Mộc Thanh Vũ, Chu Anh.

Về phần Thương Hạ, hắn là sinh đồ của Bính phòng ngoại xá, người trực tiếp quản lý hắn là Tôn Hải Vi, một nữ võ giả phi phàm.

“Ôi, ngay cả thủ tịch ngoại xá cũng đã đến rồi. Chỉ không biết Mộc nha đầu này có ý gì, chẳng lẽ muốn chúng ta làm chứng nhân cho lễ thành hôn của nàng sao?”

Trương Hảo Cổ giáo tập tính cách hòa nhã, thấy Thương Hạ liền cất tiếng đùa vui.

Thương Hạ cười khổ đáp: “Đệ tử hiện giờ cũng không hiểu ra sao. Theo lý mà nói, ba vị lão sư đã đến, dù Mộc cô nương chưa tới, Chu sư huynh cũng nên ra đây nghênh tiếp và dâng trà cho ba vị mới phải. Thế mà bây giờ…”

Không cần Thương Hạ nói hết câu, ba vị lão sư của học viện hiển nhiên cũng đã nhận ra, chỉ e hôm nay mọi chuyện sẽ không đơn giản.

“Chu Anh là hậu duệ duy nhất còn sống của Chu gia, một trong ngũ đại gia tộc ở U Châu, đúng chứ?” Mã Hiểu Phong đột nhiên lên tiếng.

Câu hỏi này dành cho Lưu Tri Phi, nhưng Lưu huấn đạo không trả lời, chỉ khẽ nhíu mày, sắc mặt không vui, như thể hắn đã biết chuyện gì.

Ngay lúc này, Trương Hảo Cổ giáo tập bất ngờ quay đầu lại. Một giây sau, hai vị huấn đạo cũng phát hiện ra điều gì đó.

Thương Hạ nhìn theo ánh mắt của ba người, đúng lúc thấy một thiếu nữ thanh tú như đóa sen trắng tinh khiết bước ra từ góc đường.

Cứ như thể đã có hẹn từ trước, khi Mộc Thanh Vũ vừa xuất hiện, cánh cổng lớn của tiểu viện vốn đang đóng chặt bỗng mở ra. Chu Anh mặt mày tái nhợt xuất hiện ở cửa, phía sau là một lão quản gia.

Hai người đứng cách nhau mười mấy trượng, ánh mắt giao tiếp giữa không trung. Sắc mặt Chu Anh càng thêm tái mét, trong khi Mộc Thanh Vũ cũng có chút lo lắng, nhưng cuối cùng vẫn vững vàng tiến lên.

“Các vị... mời vào!”

Giọng nói của Chu Anh nghe có vẻ rất khó khăn, nói xong liền quay người bước vào.

Lúc này, Trương Hảo Cổ và những người còn lại đương nhiên không tính toán việc Chu Anh thiếu lễ độ, họ chờ đợi Mộc Thanh Vũ đi vào trước rồi sau đó lần lượt bước vào tiểu viện.

Sau khi trải qua cảm giác giống như là khúc nhạc dạo của sự nghịch tập, trong lòng Thương Hạ lại có một dự cảm không lành.

May mà chuyện này không liên quan đến hắn, nhìn có vẻ như hắn và mấy người khác đến đây chỉ để làm nhân chứng, Thương Hạ quyết định xem kịch vui trước đã.

Nhân dịp này, Thương Hạ cũng muốn tận dụng cơ hội để làm quen và kiểm soát lực lượng phi phàm trong cơ thể hắn, nhất định không thể để lộ sơ hở như khi "nhìn" Đậu Trọng trước đó.

“Chu sư huynh…” Mộc Thanh Vũ vừa lên tiếng đã bị cắt ngang.

“Ngươi muốn từ hôn phải không?”

Chu Anh nhìn thẳng vào đôi mắt của Mộc Thanh Vũ, trong ánh mắt của hắn đã dần xuất hiện tia đỏ máu. Thương Hạ thậm chí có thể nhìn thấy khóe mắt hắn giật giật như đang co rút.

Mộc Thanh Vũ thở dài, nói: “Chu sư huynh, đó chỉ là lời nói đùa của Chu thúc và phụ thân ta khi say rượu, hơn nữa hiện giờ chúng ta đều đã trưởng thành…”

“Lời nói đùa… ha ha…”

Tiếng cười của Chu Anh vang lên như tiếng cú kêu vào ban đêm. Hắn chợt túm lấy một tấm vải trên bàn, hét lớn: “Chẳng lẽ hôn thư này cũng là giả sao?”

Mộc Thanh Vũ hơi nhíu mày, nhưng vẫn khẽ thở dài: “Chu sư huynh…”

“Ta hỏi ngươi,” Chu Anh lại cắt ngang lời Mộc Thanh Vũ, giọng nói trở nên sắc bén: “Nếu Chu thị thế gia ở U Châu vẫn còn tồn tại, ngươi có chọn từ hôn không?”

Mộc Thanh Vũ không vui đáp: “Chu sư huynh có ý gì? Thanh Vũ tự nhận mình không phải là người tham lam quyền thế, huống hồ đây chỉ là chuyện riêng giữa hai chúng ta…”

“Ha ha... thật sự không phải là người tham lam quyền thế sao?”

Chu Anh giống như nghe thấy một câu chuyện cười, đột nhiên chỉ tay về phía Thương Hạ, người đang ngồi bên cạnh xem kịch, nói: “Vậy giữa ngươi và hắn là chuyện gì?”

Ta phi... Hóa ra là chờ ở chỗ này!

Hắn đang xem kịch vui, sao bỗng nhiên lại bị ụp cho cái nồi đen "hoành đao đoạt ái" này vậy?

Cảm nhận được ánh mắt có chút thâm ý và xét nét của ba vị lão sư, Thương Hạ không thể bình tĩnh tiếp tục ‘tu luyện’ nữa. Hắn phải lên tiếng thôi, nồi này nhất quyết không cõng!

Tuy nhiên, chưa kịp để Thương Hạ kịp biện minh, Mộc Thanh Vũ đã vội vàng nói: “Chuyện này không liên quan gì đến Thương sư huynh, giữa chúng ta chỉ có chút trao đổi về phương diện tu luyện thôi... Ngươi đừng hiểu lầm!”

Thương Hạ suýt chút nữa thì vỗ mạnh vào trán mình. Cô nương à, ngươi đang giải thích hay là đang giấu đầu hở đuôi vậy?

Lúc này Thương Hạ thật sự cảm thấy thiếu nữ thanh tú như hoa sen trắng trước mắt thực ra chính là một người tâm cơ.

Quả nhiên, Chu Anh vốn đã cực đoan nghe thấy lời này, giờ đây cảm xúc càng thêm kích động, giọng nói cũng cao hơn: “Chỉ trao đổi chút thôi sao? Thủ tịch ngoại xá? Ha ha... còn không phải là vì Thương gia sau lưng hắn! Tứ đại gia tộc của Thông U cái quái gì? Ta chỉ biết ngũ tính thế gia của U Châu, Chu, Lưu, Vân, Cơ, Mộ Dung, đâu có Thương gia nào? Chỉ là khỉ tự xưng vương mà thôi!”

Bạn đang đọc Liệp Thiên Tranh Phong (Dịch) của Thụy Thu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi mymythapcuu
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 5

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.