Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ta còn chưa làm gì, ngươi đã…

Phiên bản Dịch · 1902 chữ

Lúc này, Thương Hạ không thể ngồi yên được nữa. Hắn bỗng đứng bật dậy, lạnh lùng nói: “Chu sư huynh có ý gì?”

Trương Hảo Cổ cũng tỏ vẻ không hài lòng, nói: “Chu sư điệt, ngươi quá lời rồi!”

Mã Hiểu Phong trách mắng: “Chu Anh, ngươi đang nói bậy bạ gì vậy?”

Lưu Tri Phi thì trầm giọng: “Những chuyện đã qua thì đừng nhắc lại nữa.”

Thương Hạ liếc mắt nhìn Lưu Tri Phi, xem ra lời đồn về việc Lưu gia ở Thông U thành có quan hệ tốt với Chu gia tiền thân thuộc ngũ tính thế gia của U Châu quả thực là đúng. Thái độ của Lưu Tri Phi đối với Chu Anh không chỉ đơn giản là vì hắn là lão sư huấn đạo của hắn.

“Được được được, các ngươi quả nhiên đứng về phía bọn hắn, thảo nào lại được mời tới đây!” Chu Anh nhếch mép cười, rõ ràng đã cực đoan đến mức mất hết lý trí.

Thương Hạ lạnh nhạt quan sát, Trương Hảo Cổ lắc đầu thở dài, Mã Hiểu Phong sắc mặt giận dữ, còn Lưu Tri Phi thì cau mày.

“Muốn từ hôn cũng không đến lượt ngươi!”

Chu Anh đột nhiên nắm lấy hôn thư, mặt đỏ bừng lên, nói: “Nếu các ngươi đã đến đây, vậy thì làm nhân chứng đi. Chính là nữ nhân họ Mộc này thay lòng đổi dạ, Chu Anh ta không thèm cưới loại người bẩn thỉu như nàng, hôn ước trước đây coi như xóa bỏ!”

Dứt câu, hôn thư trong tay hắn bị xé nát rồi vung lên đầy trời!

Dưới đám giấy vụn bay lả tả, sắc mặt Mộc Thanh Vũ tái nhợt, cả người run lên vì tức giận, cố gắng kìm nén dòng lệ trong mắt.

Trương Hảo Cổ đã không thể nhịn thêm được nữa, hắn đứng dậy đi thẳng ra ngoài, lạnh lùng nói: “Một trò hề làm người ta phiền lòng, đi thôi!”

Mã Hiểu Phong hừ lạnh một tiếng, đi theo phía sau.

Lưu Tri Phi cũng đứng dậy, vốn muốn nói gì đó nhưng cuối cùng chỉ liếc nhìn Chu Anh một cái, nói: “Ngươi tự lo liệu đi!”

Thấy ba vị lão sư lần lượt rời đi, Thương Hạ đương nhiên cũng không muốn ở lại thêm, hắn đứng dậy định đi ra ngoài.

Có thể thấy Mộc Thanh Vũ vẫn đứng yên tại chỗ. Trong lúc tức giận, cả người nàng trông như cánh sen tàn trong gió, mỏng manh lay động, càng lúc càng có vẻ đáng thương, như thể nàng sắp ngất xỉu ngay lập tức.

Thương Hạ hơi nhíu mày, dừng lại trước mặt nàng, hỏi: “Mộc cô nương, không sao chứ?”

“Thương sư huynh…”

Khoảnh khắc ánh mắt lạc lõng của Mộc Thanh Vũ nhìn về phía Thương Hạ, nàng như tìm thấy điểm tựa, liền đưa tay dựa vào người hắn.

Thương Hạ lúc này đâu muốn dính lấy phiền phức, theo bản năng đưa tay ra chắn.

Ai ngờ, khi hai cánh tay chạm vào nhau, phi phàm chi lực chưa kịp thu lại trong cơ thể Thương Hạ bỗng nhiên thoát ra ngoài.

Mộc Thanh Vũ hoàn toàn không phòng bị, cảm thấy sức lực toàn thân đột nhiên tan biến, phát ra tiếng rên “Ưm…” rồi tê liệt ngã vào lòng Thương Hạ.

Với kinh nghiệm của một tay lão luyện kiếp trước, Thương Hạ nhìn thấy mỹ nhân như vậy, sao lại không rõ chuyện gì xảy ra!

Chính vì vậy hắn tránh cũng không được, mà không tránh cũng không xong, chỉ có thể giang tay nhún vai, bất lực thể hiện sự vô tội của mình…

Thấy ba vị lão sư đi phía trước quay lại nhìn hắn với ánh mắt kỳ quái, trong lòng Thương Hạ có cảm giác hình như vừa có vô số con thần thú vừa chạy qua…

Mẹ nó, ta đã làm gì?

Ta còn chưa làm gì, sao ngươi đã quá khích rồi?

Ta cũng thật bất đắc dĩ mà...

“Thương! Hạ!”

Một tiếng gầm yếu ớt như dã thú bị thương vang lên từ phía sau, ánh mắt hận thù của Chu Anh bắn về phía Thương Hạ, như thể đang nhìn kẻ thù không đội trời chung.

Việc từ hôn vốn đã là sự sỉ nhục, bây giờ hai người còn âu yếm ngay trước mặt hắn, đây càng là sự nhục nhã tột cùng. Họ thậm chí còn vui vẻ ngay tại chỗ, chuyện này đổ lên đầu bất kỳ nam nhân nào thì người đó cũng sẽ không chịu nổi.

“Ngươi khinh người quá đáng!”

Chu Anh cao giọng quát, mang theo song chưởng đỏ rực nhảy lên. Trong lúc hắn vung ra, một mảnh huyết lãng* ẩn hiện, mắt thấy sắp tấn công vào giữa lưng của Thương Hạ.

_*huyết lãng: sóng máu

Nhưng chưa kịp để song chưởng hạ xuống, một đạo tàn ảnh lao nhanh qua không trung, xuất hiện ở phía trước, dễ dàng nắm lấy hai bàn tay của Chu Anh tựa như diều hâu chộp mồi.

Huyết lãng trào động giống như đụng phải một toà đê đập, ngay lập tức bị đẩy lùi.

Cùng lúc đó, Thương Hạ cũng cảm thấy có một đạo uy phong thổi qua. Mã Hiểu Phong huấn đạo đã đứng bên cạnh hắn, sắc mặt nghiêm túc nhìn về phía Chu Anh, người đang bị Lưu Tri Phi giữ chặt cổ tay.

“Ai cho ngươi lá gan đánh lén sau lưng đồng học?”

Trương Hảo Cổ giáo tập chắp hai tay sau lưng, sắc mặt nghiêm nghị bước tới, liếc nhìn Thương Hạ rồi nhìn về phía Chu Anh.

“Ngươi quá lỗ mãng rồi!”

Lưu Tri Phi trầm giọng nói rồi thả tay hắn ra.

“Được, là ta sai, xin lỗi!”

Chu Anh hít sâu một hơi, vậy mà lại trở nên bình tĩnh.

Cùng lúc đó, đôi bàn tay đỏ đậm của hắn cũng từ từ nhạt dần.

Thương Hạ nghe vậy cảm thấy có chút ngoài ý muốn, không phải kinh ngạc vì hắn đột nhiên trở nên lý trí, mà là tên này lại vừa xin lỗi hắn?

Không rõ vì sao, trong lòng Thương Hạ thoáng dâng lên vài phần kiêng kỵ đối với người này.

Đúng lúc đó, Thương Hạ bỗng cảm thấy thân thể nhẹ đi.

Mộc Thanh Vũ vốn dựa vào người hắn giờ lại như một chiếc lông vũ nhẹ nhàng bay lên không trung.

Thương Hạ ngạc nhiên nhìn theo thì thấy Trương giáo tập dùng hai ngón tay nắm vào ống tay áo của Mộc Thanh Vũ.

"Hít! Ý chí võ đạo tràn ra thân thể, đây chẳng phải là phương thức của tam trọng thiên võ đạo phi phàm hay sao!"

Thương Hạ cũng không ngờ người bình thường trông có vẻ là một tiên sinh hiền hoà như Trương giáo tập lại là một cao thủ tam trọng thiên Võ Ý Cảnh.

Trương Hảo Cổ nắm tay áo của Mộc Thanh Vũ đi ra ngoài, nàng cũng “bay” theo hắn.

Tình huống xấu hổ trước đó của Thương Hạ cũng đã được hóa giải.

Tuy nhiên, Thương Hạ không vội rời đi. Hắn đã nhìn kỹ, lúc Mộc Thanh Vũ bị đưa đi, mí mắt nàng khẽ động, thực ra là đã tỉnh lại, nhưng vì tránh tình huống xấu hổ vậy nên nàng chỉ có thể tiếp tục giả vờ “hôn mê”.

Hai vị huấn đạo Lưu Tri Phi và Mã Hiểu Phong vẫn đứng chính giữa, tránh để họ tiếp tục xung đột.

Thương Hạ biết Trương Hảo Cổ đến đây bằng xe ngựa, đoán rằng giờ này chắc chắn đã sắp xếp Mộc Thanh Vũ lên xe ngựa rồi, hắn nhấc chân định bước ra ngoài.

"Thương thủ tịch…"

Giọng nói âm u của Chu Anh lại vang lên.

Thương Hạ nghe vậy liền dừng bước, bình tĩnh nhìn về phía Chu Anh.

Ánh mắt Chu Anh nhìn hắn không hề che giấu oán độc, giọng nói lạnh lẽo: “Thủ tịch ngoại xá, có nghĩa là thực lực mạnh nhất toàn bộ lục phòng ngoại xá*!”

_*lục phòng ngoại xá: ngoại xá có 6 phòng (Giáp phòng, Đinh phòng, Bính phòng…)

"Thương Hạ, ngươi nghĩ ngươi thật sự là đệ nhất ngoại xá sao?"

Thương Hạ cười lạnh, nói: "Có vẻ như ngươi có cao kiến gì?"

Giọng điệu của Chu Anh mang theo sự chế nhạo và khinh bỉ: "Thương Hạ ngươi có thể tu luyện đến nhất trọng thiên của võ đạo phi phàm, Võ Nguyên Cảnh đỉnh phong, ngay trong năm đầu tiên ở ngoại xá, thực lực đúng là rất mạnh. Tuy nhiên, vị trí thủ tịch này có thể rơi vào tay ngươi cũng là vì thân phận của ngươi, dẫn tới không ít người không muốn tranh với ngươi, càng không thèm tranh với ngươi mà thôi. Hơn nữa ngươi đừng quên, ngoại xá còn có một phần ba sinh đồ nhị cấp!"

Thương Hạ cười như không cười nhìn Chu Anh: "Ồ, vậy thì Chu sư huynh muốn chỉ giáo một phen à? Không biết trước đây ngươi không muốn, không thèm, hay là không dám? Suýt chút nữa ta đã quên, Chu sư huynh ngươi cũng là sinh đồ nhị cấp!"

Chu Anh hừ lạnh, nói: "Ngươi không cần phải nhiều lời. Ba ngày sau chính là ngày cuối của niên khóa này, Chu mỗ sẽ cho ngươi biết, chức thủ tịch này của ngươi hữu danh vô thực đến nhường nào!"

Thương Hạ "phạch" một tiếng mở chiếc quạt gập, cười nói: "Rất mong đợi!"

"Cứ chờ xem, Thương Hạ!" Tiếng cười u ám của Chu Anh truyền tới: "Trước khi ngươi vào nội viện, ta sẽ dạy ngươi một bài học mà ngươi vĩnh viễn không bao giờ quên!"

Sinh đồ võ đạo của Thông U học viện được tiến hành bồi dưỡng theo phương thức tam xá tam đáo lục niên*.

_*tam xá tam đáo lục niên: mô tả cách học viện tổ chức huấn luyện trong thời gian 6 năm, với chương trình chia thành 3 giai đoạn (hoặc ba cấp ký túc xá), và các học viên phải đạt được ba tiêu chuẩn quan trọng trong mỗi giai đoạn này.

Những sinh đồ mới vào Thông U học viện thường được phân bổ đều vào lục phòng ngoại xá.

Sau một năm bồi dưỡng tại học viện, khoảng một phần ba số sinh đồ ở lục phòng này kích phát khí huyết là có thể đứng trước ngưỡng cửa võ giả phi phàm.

Một phần ba sinh đồ xuất sắc này sẽ được thăng cấp lên nội xá để tiếp tục bồi dưỡng vào năm thứ hai.

Khoảng một phần ba sinh đồ kém cỏi, sau khi kích phát huyết khí nhưng vẫn không thể tiến bộ, sẽ bị loại bỏ vào năm thứ hai và rời khỏi Thông U học viện.

Phần còn lại, khoảng một phần ba sinh đồ, mặc dù không đạt được Khí Huyết Cảnh hậu kỳ nhưng vẫn có thể đào tạo, nên sẽ ở lại ngoại xá thêm một năm nữa để tiếp tục bồi dưỡng.

Nhóm sinh đồ này được gọi là sinh đồ nhị cấp ngoại xá, hay còn bị gọi đùa là “sinh đồ lưu ban”!

Bạn đang đọc Liệp Thiên Tranh Phong (Dịch) của Thụy Thu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi mymythapcuu
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 7

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.