Mục tiêu công kích chung 2
Lúc này, trong số các sinh đồ Bính phòng ở cửa kho, đã có không ít người cúi đầu.
“Mình không vui, thì đừng mong ai khác sẽ dễ chịu!”
“Ha ha, đúng là một tâm lý khiến chính mình đau đớn, kẻ thù vui mừng!”
Thương Hạ làm ra vẻ mặt hận rèn sắt không thành thép.
“Nhưng…”
Dưới ánh mắt của Thương Hạ, Trương Vệ không ngừng tránh né, nhưng miệng vẫn nói: “Nhưng… nhưng đây là quy củ của tân sinh Viện Vệ Ti mà!”
“Quy củ?”
Thương Hạ khinh miệt cười xuỳ: “Đó chỉ là tập tục xấu mà thôi! Thông U học viện từ khi nào có quy củ ức hiếp tân sinh? Ngươi cứ hỏi thử chư vị sư huynh xem, có ai dám thừa nhận cái quy củ này không?”
Trước cửa kho hoàn toàn im lặng!
Trương Vệ sẽ không đi hỏi, đám sinh đồ nội xá Viện Vệ Ti cũng càng không dám lên tiếng phản bác.
“Các ngươi nghĩ thử đi, lúc các ngươi bị ép vác bao vật tư, thái độ của bọn họ là thế nào?”
Giọng nói Thương Hạ nhẹ nhàng: “Ta nghĩ là rất tốt, dù sao thì từ lúc ta đến đây, chư vị sư huynh Viện Vệ Ti cũng chưa từng nói câu nào ép ta phải vác bao vật tư!”
Không ít sinh đồ Viện Vệ Ti lúc này mặt mày đã khó coi.
Trương Vệ cúi đầu thì thầm: “Nói đi nói lại, chẳng phải là vì thân phận của ngươi sao?”
“Ngươi nói không sai!”
Thương Hạ lại gật đầu, nhìn ánh mắt kinh ngạc của những người đang ngẩng đầu nhìn mình, thở dài: “Thế thì các ngươi thật là ngu ngốc, dù là vì thân phận của ta hay lý do khác, nhưng ngay cả các sư huynh còn không chịu mở miệng ép ta, vậy mà các ngươi lại có tự tin đi làm quân cờ cho người khác?”
Đến lúc này, các sinh đồ Bính phòng không phải là những kẻ ngốc, sao còn không nhận ra mình bị đám Viện Vệ Ti kia lợi dụng?
Về phần kẻ đầu têu xúi giục Trương Vệ, lúc này mồ hôi đã ướt đẫm lưng áo.
Hắn thậm chí có thể cảm nhận được ánh mắt như kim châm từ đám đồng học phía sau.
“Bốp bốp bốp…”
Ngay lúc này, tên sinh đồ Viện Vệ Ti lúc nãy ra hiệu cho Trương Vệ nhảy xuống khỏi xe ngựa, vỗ tay cười nói: “Có thể mượn thế lực gia tộc để làm đặc quyền, còn ăn nói một cách chính nghĩa như vậy, cả Thông U học viện này sợ là chỉ có Thương sư đệ mới làm được thôi!”
“Quá khen rồi!”
Thương Hạ thu lại cây quạt trong tay, dường như hoàn toàn không nghe thấy sự mỉa mai trong giọng điệu đối phương, cười nói: “Không biết sư huynh tên gì?”
Đối phương chắp tay nói: “Là sinh đồ nội xá Quách Du.”
“Thì ra là Quách sư huynh!”
Thương Hạ tùy tiện chắp tay sau lưng, nói: “Vừa nãy đã thấy sư huynh ra lệnh cho Trương Vệ…”
“Phụt!”
Một tiếng cười vang lên từ đám sinh đồ Viện Vệ Ti, khiến mấy người xung quanh cũng không nhịn được cười, nhưng vì ngại mặt mũi Quách Du nên họ cố gắng kìm lại, chỉ phát ra những tiếng cười khúc khích “hích hích hích”.
Mặt Quách Du đã đỏ bừng, ánh mắt nhìn Thương Hạ cũng rất tức giận.
Thực ra, Thương Hạ cũng hơi ngạc nhiên, chỉ đơn giản là thay đổi chút ý nghĩa của “liếc mắt ra hiệu” thành “ra lệnh”, sao lại khiến họ buồn cười thành như vậy?
Mấy người này có điểm gây cười thấp quá đi!
Thương Hạ cảm thấy mình chỉ tùy ý đùa cợt đôi chút, chẳng thể coi là trò cười, nhưng thực tế lại có không ít người hùa theo cười.
Điều này khiến hắn bỗng nhận ra, nội bộ nhóm sinh đồ Viện Vệ Ti trong mắt hắn có lẽ chẳng hề đoàn kết như một khối sắt thép.
Tràng cười châm biếm này không chỉ khiến mặt mũi Quách Du mất sạch mà ngay cả Thương Hạ cũng sững sờ chốc lát, suýt nữa quên mất mình định nói gì.
“Trương Vệ xưa nay ít nói ít lời, nếu không phải Quách sư huynh sai khiến, hắn làm sao dám lớn tiếng chống đối chư vị nội xá sư huynh?”
Thương Hạ nhanh chóng thu liễm cảm xúc, nghiêm túc nói: “Huống chi ta đứng đây nhìn rõ ràng, chư vị sư huynh mấy lần châm biếm, đều là do Quách sư huynh mở lời trước, dẫn dắt cục diện.”
Quách Du sắc mặt đen kịt, nói: “Hoang đường! Sinh đồ nội xá bắt nạt tân sinh vốn là lệ thường ở Viện Vệ Ti, cần gì Quách mỗ chỉ huy?”
“Vậy tại sao bây giờ chỉ có một mình Quách sư huynh ngươi nhảy ra đây?”
Thương Hạ nhìn hắn với ánh mắt đầy vẻ giễu cợt.
“Chẳng phải là vì bọn họ bận tâm thân phận của ngươi sao!”
Dưới ánh mắt đầy sự trêu chọc của Thương Hạ, Quách Du suýt nữa đã buột miệng nói ra câu này.
May mà lý trí của hắn vẫn còn, kịp thời ngừng lại.
Nếu thực sự chỉ vì một phút sảng khoái mà nói ra, chẳng phải là đang chỉ vào mũi các sinh đồ nội xá khác của Viện Vệ Ti, mắng họ đều là loại ức hiếp kẻ yếu hay sao?
Mặc dù xét về bản chất, khả năng cao là đúng như vậy!
Quách Du không dám khiến mình rơi vào thế cô lập.
“Có phải Quách sư huynh muốn nói bọn họ cố kỵ thân phận của ta không?”
Thương Hạ như thể nhìn thấu tâm tư của Quách Du, nhưng giọng điệu liền chuyển hướng: “Chẳng lẽ Quách sư huynh lại không cố kỵ?”
Không đợi Quách Du mở lời, Thương Hạ liền nói tiếp: “Quách sư huynh không định nói mình là kẻ đầu sắt… à không… chính trực thẳng thắn đấy chứ?”
“Lời này ngươi nói ra cũng cần người ta tin mới được chứ, đúng không?”
Ánh mắt Thương Hạ lướt qua Trương Vệ đang lén lút định lùi về phía sau đám đông, nói: “Quách sư huynh đương nhiên không muốn đắc tội với ta, nếu không đã chẳng ép buộc tên đáng thương kia đứng ra khiếu khích.”
“Sư huynh muốn mượn dao giết người, bản thân lại trốn sau tấm màn, đáng tiếc lại mượn nhầm con dao cùn, bất đắc dĩ phải tự mình ra mặt. Ta nghĩ chắc hẳn bây giờ trong lòng sư huynh cũng rất ảo não và bất đắc dĩ đúng không?”
“Chỉ là ta rất tò mò, Quách sư huynh đối đầu với ta, vậy ngươi lại là mũi thương của ai?”
Lúc này, sắc mặt Quách Du nhìn qua tranh sáng tranh tối, không biết là vì bị những lời như đâm thẳng vào tim của Thương Hạ nói trúng hay còn vì lý do nào khác.
“Quách sư huynh chắc chắn sẽ phủ nhận việc mình bị người khác lợi dụng, vậy tiếp theo, sư huynh có phải sẽ thẹn quá hóa giận, tự mình ra tay dạy dỗ một tiểu sư đệ chỉ biết đấu khẩu như ta?”
Thương Hạ nở nụ cười nhàn nhạt, trông như đang nói một chuyện chẳng liên quan gì đến mình.
“Quả nhiên đúng như lời đồn, Thương sư đệ cậy tài kiêu ngạo, miệng lưỡi sắc bén!”
Ánh mắt Quách Du từ từ ngẩng lên, thần sắc trầm xuống.
Thương Hạ bày ra dáng vẻ “lời hắn nói quả nhiên không ngoài dự đoán của ta”, cười đến mức cực kỳ đáng ghét.
Tuy nhiên, trên gương mặt âm trầm của Quách Du lại hiện lên một tia nghiêm túc, hắn nói: “Đúng như Thương sư đệ đã đoán, Quách mỗ quả thật phải ra tay dạy dỗ ngươi một phen. Không phải vì lý do nào khác, mà chỉ bởi cái gọi là quy củ tân sinh ở Viện Vệ Ti phải gánh vác nặng nhọc cần được duy trì!”
“Nếu hôm nay Thương sư đệ muốn phá vỡ quy củ này, chẳng phải đồng nghĩa với việc những tân sinh từng tuân thủ quy củ trước đây đều trở nên bất tài sao!”
Sau lời nói của Quách Du, nhóm sinh đồ Viện Vệ Ti đứng quan sát từ trên xe ngựa phía sau hắn cũng thu lại vẻ giễu cợt và hờ hững trên mặt.
Đúng như Quách Du đã nói, trước nay các tân sinh của Viện Vệ Ti mặc kệ là chủ động hay bị động, đều tuân theo quy củ này. Vậy thì không quan tâm lý do là gì, họ cũng không thể để người đến sau phá vỡ thông lệ.
“Cuối cùng vẫn phải dùng thực lực để phân cao thấp thôi!”
Thương Hạ bộ dạng như đã biết trước, thản nhiên nói: “Biết thế này, sao phải bày ra mấy trò khập khiễng vừa rồi?”
Mí mắt Quách Du giật giật, chính hắn cũng ngạc nhiên khi hắn có thể kìm nén được cơn bực tức mà không lập tức ra tay. Từ khi nào tính nhẫn nại của hắn lại tốt đến vậy?
“Chỉ có điều, sư đệ ta cũng thật sự muốn lĩnh giáo từ các nội xá sư huynh, trước nay chưa có cơ hội, giờ thì tâm nguyện đã được toại ý rồi!”
Nói xong, Thương Hạ “tách” một tiếng gấp chiếc quạt trong tay lại. Vẻ bất cần đời lúc nãy bỗng chốc trở nên nghiêm nghị, hắn chắp tay nói: “Xin được chỉ giáo!”
Lời Thương Hạ vừa dứt, bầu không khí tại hiện trường lập tức thay đổi.
Phía trước cửa nhà kho, mười sáu sinh đồ Bính phòng không khỏi xì xào bàn tán.
“Thủ tịch lại chủ động yêu cầu giao đấu với nội xá sư huynh!”
“Chưa nghe nói sao? Đối phương chắc chắn đã có tính toán từ trước, chỉ là bị thủ tịch nhìn thấu mà thôi!”
“Thủ tịch có thắng được không?”
“Khó lắm! Kia là nội xá sư huynh mà!”
“Chẳng phải Chu Anh, người cũng đạt Võ Cực Cảnh, đã bại dưới thần thông võ đạo của thủ tịch sao?”
“Làm sao mà so sánh được? Chu Anh là cưỡng ép tiến giai, còn Quách sư huynh e rằng đã tôi luyện ở Võ Cực Cảnh nhiều năm rồi, võ kỹ hẳn cũng tinh thông hơn một bậc.”
“Nói gì thì nói, lần này thủ tịch làm vậy cũng coi như thay chúng ta đòi lại công bằng, sao trông ngươi có vẻ như không tin tưởng thủ tịch thế?”
“Ta cũng mong thủ tịch có thể khiến nội xá sư huynh mất mặt, nhưng chênh lệch thực lực không phải thứ mà ý nguyện chủ quan có thể bù đắp nổi...”
Đăng bởi | mymythapcuu |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt đọc | 2 |