Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cứng đầu cứng cổ

Phiên bản Dịch · 1778 chữ

So với những lời bàn tán phấn khích của các sinh đồ ngoại xá, nhóm sinh đồ Viện Vệ Ti đứng phía sau Quách Du lại trầm mặc hơn nhiều.

Tuy vậy, ngay cả bọn họ cũng không thể không để ý tới Thương Hạ, người đã luyện thành thần thông võ đạo.

Chỉ là, khác với nhóm ngoại xá, những người này trao đổi với nhau kín đáo và dè dặt hơn.

“Quách Du sẽ thắng chứ?”

“Tất nhiên là thắng! Quách Du đã tiến giai Võ Cực Cảnh từ nửa năm trước, tu vi vững chắc, võ kỹ cũng được trau dồi. Chẳng lẽ ngươi cho rằng chỉ với một môn thần thông võ đạo, đối phương có thể thực sự khiêu chiến vượt cấp sao?”

“Ha ha, tất nhiên không! Ta chỉ đang nghĩ xem Quách Du cần bao lâu để thắng thôi.”

“Thật đáng tiếc, với thực lực của Quách Du, vốn dĩ năm nay hắn có thể vào thượng xá.”

“Nghe nói là bị người khác chiếm suất phải không?”

“Chưa đến mức đó, chỉ là người cùng cạnh tranh với hắn có quan hệ rộng hơn trong học viện, nhưng như vậy lại khiến Quách Du càng thêm bất mãn, thậm chí sinh lòng oán hận với các sinh đồ có bối cảnh xuất thân.”

“Ha, hóa ra còn có nguyên nhân này. Ta đã nói sao hắn lại đột nhiên điên cuồng thế chứ...”

“Hai người bọn họ sắp bắt đầu rồi…”

Quách Du tuy đã nhiều lần bị Thương Hạ ép đến mức không còn thể diện, nhưng vào thời điểm này hắn vẫn cố gắng duy trì phong thái của một nội xá sư huynh, đưa tay làm động tác mời: “Thương sư đệ xin cứ ra tay trước!”

“Được thôi!”

Thương Hạ không hề khách khí, bộ dạng như thể điều này là hiển nhiên.

Quách Du thật ra chỉ định giữ lễ vài câu.

Trong suy nghĩ của hắn, một kẻ xuất thân từ thế gia như Thương Hạ hẳn phải có lòng tự trọng và kiêu hãnh nhất định.

Trên thực tế, nếu là trước kia, Thương Hạ quả thực mang tính cách như vậy.

Nhưng hiện tại, kẻ hắn gặp là một Thương Hạ khác, một Thương Hạ xem trọng thực tế hơn rất nhiều.

Dù trong lòng cảm thấy cực kỳ không thoải mái, Quách Du vẫn gượng cười, vào tư thế phòng bị, ý bảo Thương Hạ có thể bắt đầu.

Thế nhưng, sắc mặt hắn rất nhanh liền thay đổi.

Một đạo sét như phá không đánh tới, trước mắt hắn chỉ còn lại ánh sáng trắng chói lòa.

“Ta… ngươi…”

Quách Du còn chưa kịp thốt nên lời, cũng không kịp bảo trì phong độ nội xá sư huynh của mình, cả người lăn tròn như một con lừa tránh khỏi vị trí ban đầu, rồi tiếp tục lăn lộn thêm ba trượng nữa.

Thời điểm bật người dậy từ dưới đất, trên khuôn mặt hắn vẫn còn hiện rõ vẻ kinh hoàng.

Đến lúc này, đám sinh đồ quan sát mới lần lượt vang lên những tiếng kinh hô.

“Ta chửi! Thật âm hiểm!”

“Ngay cả động tác thăm dò cũng không có, vừa vào đã xuất chiêu mạnh!”

“Có ai như thế không? Tên này chắc chắn là đã chuẩn bị từ lâu rồi!”

“…”

Thì ra vừa nghe Quách Du nói Thương Hạ ra tay trước, Thương Hạ liền không chút chần chừ, cũng chẳng buồn thăm dò, lập tức vận dụng nguyên khí trong cơ thể,đánh ra một chiêu Hỗn Nguyên Tịch Lịch Thủ!

Những đạo sét méo mó bùng nổ ngay tại vị trí hắn vừa đứng, chớp mắt đã bao phủ phạm vi mấy trượng xung quanh.

May là Quách Du vẫn thể hiện trình độ của một chuẩn sinh đồ thượng xá (chuẩn bị vào thượng xá), kịp thời né khỏi phạm vi công kích của thần thông võ đạo, nhưng vẫn bị những đạo lôi mang (tia sét) còn sót lại quét trúng, nửa người tê rần.

Lúc này, trên gương mặt Quách Du đã tràn đầy tức giận. Hắn không ngờ với thân phận của Thương Hạ, đối phương lại sử dụng cách thức bỉ ổi như thế để giao đấu.

Nhưng trước khi hắn kịp mở miệng chỉ trích, Thương Hạ đã tận dụng thời cơ thần thông võ đạo áp sát, tung ra một chưởng, lực đạo hùng hậu ngay lập tức bao phủ toàn bộ không gian thoát thân của hắn.

Hỗn Nguyên Chưởng thức thứ nhất: Không Phân Thiên Địa!

Lời Quách Du sắp nói ra bị nghẹn ngược trở lại, trong lòng hắn cảm thấy ghê tởm đến cực điểm, nhưng trước uy lực chưởng pháp của Thương Hạ, hắn không dám phân tâm dù chỉ một chút, buộc phải liều mạng hóa giải.

Một tiếng va chạm trầm đục vang lên, hai người giao thủ đồng loạt phát ra tiếng hừ nhẹ, nửa người trên của Thương Hạ lảo đảo, còn Quách Du chỉ lùi lại nửa bước.

Dư lực chấn động lan ra xung quanh, làm bay một lớp vụn đá từ mặt đất lát đá xanh, hình thành một làn sóng vòng lan rộng hơn mười trượng, cuối cùng đánh vào bức tường kho tạo thành một loạt lỗ nhỏ giống như tổ ong.

“Không thể nào! Vừa rồi Quách Du lại rơi vào thế hạ phong sao?”

“Hừ, khác gì đánh lén?”

“Hỗn Nguyên Chưởng có uy lực mạnh mẽ, Hỗn Nguyên Tịch Lịch Thủ vốn đã là thần thông bùng phát cực kỳ mạnh, Thương Hạ lại chiếm lợi thế tiên cơ. Trong tình thế như vậy, Quách Du chỉ lùi nửa bước, đã là cực kỳ đáng nể!”

“Đúng vậy, thần thông võ đạo vốn không thể bùng phát liên tục, hiện tại Quách Du đã dần chiếm thế thượng phong!”

“Quách Du chỉ e sắp tiến giai lên nhị trọng thiên Võ Cực Cảnh rồi nhỉ?”

“Cánh cửa vào thượng xá ngày càng khắt khe!”

Thương Hạ luôn hiểu rõ, thần thông võ đạo không thể nào thay thế được sự chênh lệch về cảnh giới.

Quách Du, người được đẩy ra đối đầu với hắn, dĩ nhiên không phải kẻ như Chu Anh – một võ giả phi phàm tiến giai Võ Cực Cảnh trong vội vã – có thể so sánh được.

Thương Hạ đã đánh giá cao thực lực của đối phương, thậm chí không tiếc lợi dụng nhiều yếu tố để giành được chút ưu thế ngay khi vừa giao thủ.

Tuy nhiên, theo thời gian trôi qua, hắn chẳng những không thể tận dụng chút lợi thế đó để tạo đà, mà còn bị đối phương dần dần bào mòn. Chẳng bao lâu, Thương Hạ đã bị đẩy vào thế bị áp chế.

Sau khi tiến giai Võ Cực Cảnh, nguyên khí trong cơ thể võ giả phi phàm sẽ trải qua một lần biến chất (chuyển hóa về chất).

Mặc dù căn cơ võ đạo phi phàm của Thương Hạ đã cực kỳ vững chắc, nhưng nguyên khí trong cơ thể Quách Du bất kể là về chất lượng hay số lượng, đều vượt trội hơn hắn một bậc.

Không chỉ vậy, những võ kỹ mà Quách Du tu luyện phong phú hơn Thương Hạ rất nhiều, mức độ tinh thông của từng loại võ kỹ cũng không hề kém cỏi.

Tuy Thương Hạ đã phát huy đến cực hạn các đặc điểm của hai võ kỹ mà mình tu luyện – tốc độ nhanh nhạy của Tịch Lịch Chưởng và sức mạnh bền bỉ của Hỗn Nguyên Chưởng – nhưng tất cả đều bị Quách Du ung dung hóa giải, thậm chí bắt đầu phản công.

“Tên gia hoả như vậy mà cũng bị thượng xá loại ra, trở thành sinh đồ lưu ban ở nội xá?”

Trong lòng Thương Hạ âm thầm mắng chửi, ít nhiều để lộ cảm xúc dao động, nhanh chóng bị đối phương phát hiện.

“Haha, thủ tịch ngoại xá cũng chỉ đến thế mà thôi!”

Quách Du hoàn toàn áp chế đối thủ, mọi bực bội trong lòng hắn đều hóa thành niềm vui sướng, hiện rõ trên nét mặt.

“Hiện giờ nếu ngươi nhận thua, ta và ngươi lập tức dừng tay, thế nào?”

Quách Du tự nhận phần thắng đã nắm chắc trong tay, không quên thể hiện dáng vẻ của người chiến thắng.

Rốt cuộc, hắn cũng không phải kẻ ngốc. Lần này dù ra tay làm khó Thương Hạ, hắn cũng không muốn đẩy mọi chuyện đi đến mức không thể vãn hồi.

Trong suy nghĩ của hắn, nếu mình đưa cho đối phương một bậc thang để bước xuống, đối phương chắc chắn sẽ nương theo đó mà thỏa hiệp. Sau cùng có lẽ còn cảm kích hắn, những hiềm khích trước đó cũng nhờ vậy mà giảm đi không ít.

Thế nhưng, điều hắn mong đợi lại không hề xảy ra.

Thương Hạ vẫn đang cố gắng duy trì thế phòng thủ của mình, thần sắc luôn giữ vẻ bình tĩnh.

“Hừ, cứng đầu cứng cổ!”

Trong lòng Quách Du, cơn giận càng dâng lên: Ta đã cho ngươi cơ hội, là ngươi không biết thời thế.

Hắn cảm thấy bản thân đã nhân từ hết mức. Nếu không còn cơ hội cứu vãn mối quan hệ giữa hai người, thì cứ dứt khoát dạy cho đối phương một bài học sâu sắc, thắng một cách thuyết phục, để đối phương phải khắc cốt ghi tâm!

Ý nghĩ vừa lóe lên, quyền thế của Quách Du liền thay đổi. Bộ quyền pháp ngộ đạo vốn dĩ vững vàng, đột nhiên trở nên cực kỳ mạnh mẽ.

“Kim Cương Quyền! Quách Du cuối cùng cũng thi triển võ kỹ của Võ Cực Cảnh, giờ là lúc phân thắng bại!”

“Hóa ra hắn đang đi theo con đường cương nhu cực đạo của Võ Cực Cảnh!”

“Ngộ Đạo Quyền chỉ là võ kỹ của Võ Nguyên Cảnh. Quách Du lại có thể chỉ dựa vào bộ quyền pháp này mà hoàn toàn áp chế Thương Hạ, khiến hắn không còn cơ hội thi triển Hỗn Nguyên Tịch Lịch Thủ. Chỉ riêng điểm này, Quách Du trước kia ở Võ Nguyên Cảnh không thể tiến thêm một bước để nâng cấp thần thông võ đạo, quả thật đáng tiếc!”

“Nếu quyền pháp này được nâng cấp thêm, liệu hắn còn bị thượng xá loại ra như chúng ta không?”

“Đúng vậy!”

“Ủa… sao Thương Hạ vẫn có thể cầm cự… Ấy, cái kia là…”

Bạn đang đọc Liệp Thiên Tranh Phong (Dịch) của Thụy Thu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi mymythapcuu
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.