Hình thái thứ hai của thần thông võ đạo
Theo quan sát của các sinh đồ nội xá, khi Quách Du thi triển võ kỹ của Võ Cực Cảnh - Kim Cương Quyền thì Thương Hạ chắc chắn sẽ thất bại.
Trên thực tế, khi quyền thế mạnh mẽ đó bùng nổ, Thương Hạ quả thật mất đi sự ung dung trước đó, nhiều lần bị ép vào thế thảm hại, thậm chí suýt chút nữa rút ra chiếc quạt ngà hạ phẩm từ trong tay áo.
Nhưng đúng vào khoảnh khắc những sinh đồ nội xá dời sự chú ý từ trận đấu sang việc bàn luận võ kỹ của Quách Du, võ kỹ của Thương Hạ cũng đột nhiên vượt qua một rào cản, bộc phát tiềm năng mới.
Xẹt xẹt!
Chiêu thức của Thương Hạ thoạt nhìn không có sự thay đổi nào, nhưng mỗi lần xuất chưởng, từ lòng bàn tay đến cẳng tay đều phát ra những tia điện mảnh như tơ tằm.
Lôi mang nhỏ li ti quấn quanh đôi bàn tay của hắn. Dù không hoành tráng như khi triệu hồi một tia sét giáng xuống đối thủ như ban đầu, nhưng lại có thể duy trì trạng thái này liên tục trong quá trình giao đấu, sấm sét không hề suy giảm.
Dùng Hỗn Nguyên Tịch Lịch Thủ để tạo ra tia sét chấn động, quả thực uy lực cực đại, nhưng chỉ giống như một chiêu đánh đổi nhất thời.
Còn trạng thái hiện tại lại giúp năng lực ứng phó thông thường của Thương Hạ được tăng cường đáng kể, hơn nữa còn duy trì lâu dài.
Trong khoảnh khắc, một tia sáng như lóe lên trong đầu Thương Hạ.
Đối với Hỗn Nguyên Tịch Lịch Thủ, hắn dường như đã có cảm ngộ và sự thông hiểu mới!
Thần thông võ đạo từ trước tới nay không chỉ là sự bùng phát trong cực hạn, mà điều quan trọng hơn là khả năng kiểm soát và phản hồi ngược.
Khi võ kỹ được tu luyện đến cực hạn, sẽ có thể lĩnh hội được thần thông võ đạo.
Ngược lại, khi thần thông võ đạo được võ giả phi phàm hoàn toàn nắm vững, nó cũng có thể phản hồi trở lại quá trình thi triển võ kỹ thông thường, khiến võ kỹ đạt được sự biến đổi về chất và thăng hoa, đồng thời khắc phục điểm yếu về khả năng duy trì của chính thần thông võ đạo.
Có lẽ, đây mới chính là Hỗn Nguyên Tịch Lịch Thủ thực sự!
Là chân lý của thần thông võ đạo!
…
Kim Cương Quyền của Quách Du vẫn giữ được sự mạnh mẽ như cũ, nhưng mỗi quyền xuất ra lại không còn cảm giác hoàn toàn áp chế như trước.
Mỗi khi Thương Hạ chặn lại hoặc đỡ gạt được một quyền, những tia lôi mang của đối phương lại bắn vào cơ thể của hắn.
Quách Du có cảm giác cánh tay mình ngày càng tê dại, lực đạo xuất quyền cũng suy giảm dần.
Quyền thế mất đi sự vững vàng, cánh tay thậm chí bắt đầu run rẩy dưới tác động của những điện.
Ngược lại, Thương Hạ tuy nhìn có vẻ như vẫn ở thế hạ phong, nhưng mỗi chiêu thức của hắn đều mang theo lôi mang, thế phản công ngày càng rõ rệt.
Trong lúc Quách Du còn đang kinh ngạc, tâm trạng của hắn càng trở nên bối rối, khiến quyền thế càng thêm hỗn loạn.
Không chỉ Quách Du, ngay cả những sinh đồ nội xá quan sát trận đấu cũng kinh ngạc.
“Chẳng lẽ đây là…”
“Không sai, hình thái thứ hai của thần thông võ đạo!”
“Thần thông phản hồi vào võ kỹ, hắn mới tu luyện thần thông võ đạo được bao lâu…”
“Quách Du… sợ rằng không xong rồi!”
Như để chứng minh cho lời nói của những sinh đồ nội xá, Thương Hạ vốn đang dùng Hỗn Nguyên Chưởng để đối địch, chiêu thức đột nhiên thay đổi.
Thế chưởng vốn nặng nề, trầm ổn bỗng chốc trở nên nhanh tựa mưa rào gió lốc.
Đối với Tịch Lịch Chưởng, ưu thế chính là tốc độ!
Thương Hạ đánh ra chưởng này lại nhanh hơn chưởng khác, mỗi chưởng đều mang theo lôi mang.
Một chưởng chưa kết thúc, chưởng tiếp theo đã theo sát phía sau, trong không trung để lại vô số tàn ảnh, đồng thời tích tụ vô số tia sét nhỏ li ti.
Thương Hạ thậm chí còn hoàn thành quá trình tích thế của thần thông võ đạo trong khi sử dụng võ kỹ để giao đấu!
Thời khắc chưởng thế của Thương Hạ thay đổi, ban đầu Quách Du còn muốn tiếp tục dùng Kim Cương Quyền để áp chế.
Thế nhưng hắn nhanh chóng nhận ra quyền thế của mình sớm đã hỗn loạn.
Hắn muốn đổi sang võ kỹ khác, lại phát hiện lực cánh tay ngày càng yếu đi.
Trước mặt hắn, vô số lôi mang đang hội tụ cùng những tàn ảnh chưởng. Quách Du không có cách nào ứng phó, chỉ có thể trơ mắt nhìn một đạo sấm sét đang dần hình thành, thậm chí còn phải mặc kệ để đạo sét đó đánh vào người mà không cách nào tránh thoát, cảm giác vô lực này khiến Quách Du gần như phát điên.
“Quách Du thua rồi!”
“Hắn bây giờ nên nhận thua, nếu không, đợi Thương Hạ tích thế hoàn tất, chỉ e Quách Du sẽ bị trọng thương!”
“Quả nhiên là thủ lĩnh ngoại xá, thiên chi kiêu tử!”
Những lời của đồng môn nội xá truyền đến càng khiến Quách Du như muốn phát cuồng.
Ngay vào lúc đó, Thương Hạ đột nhiên lên tiếng: “Ha ha, Quách Du sư huynh, ngươi cũng chỉ đến thế mà thôi!”
Đây chính là lời mà trước đó Quách Du từng nói, giờ bị Thương Hạ trả lại nguyên vẹn.
Quách Du đỏ bừng cả mặt, không biết là vì xấu hổ hay vì phẫn nộ.
Dưới sự áp chế của Thương Hạ, hắn không thể thốt ra được lời nào!
Thương Hạ mỉm cười, giọng điệu ôn hòa nói: “Quách sư huynh hiện giờ nếu nhận thua, ngươi và ta có thể dừng tay tại đây, thế nào?”
Đây chính là câu nói đầy vẻ tự tin của Quách Du khi trước, lúc hắn nghĩ mình đã nắm chắc phần thắng.
Hiện giờ lời nói ấy chẳng khác nào một cái tát vang dội, đánh thẳng vào mặt Quách Du, khiến hắn đỏ bừng cả mặt, nhưng không thể phản bác được.
Đúng lúc này, một giọng nói uy nghiêm vang lên từ trên không, làm chấn động màng nhĩ của tất cả những người có mặt.
“Được rồi, dừng tay tại đây đi!”
Trong lòng Thương Hạ hơi động, trong khi vẫn áp chế Quách Du bằng chưởng thế như bướm lượn hoa, hắn đồng thời khuấy tan những tia sét đang tụ trước mặt mình.
Chúng bắn ra tứ phía, làm Quách Du vốn gần như cạn kiệt sức lực bị dọa đến mức toàn thân run rẩy.
Nhân cơ hội đó, bàn tay Thương Hạ xuyên qua những tia sét, nhẹ nhàng vỗ vào vai Quách Du.
Quách Du lập tức như bị sét đánh trúng, toàn thân loạng choạng lùi về sau vài bước, “ầm” một tiếng, lưng hắn đập vào bức tường của nhà kho mới miễn cưỡng đứng vững, nhưng cơ thể đã run rẩy không ngừng.
Cũng may Thương Hạ vẫn giữ lại chút thể diện cho hắn, dòng điện dẫn vào cơ thể Quách Du không đến mức khiến hắn rơi vào tình cảnh bất lực như mất kiểm soát tiểu tiện.
Lúc này, Thương Hạ đã thu tay lại, đứng thẳng người, vẻ mặt cũng trở về trạng thái mỉm cười nhã nhặn, lịch sự, không hề để lộ chút dấu vết nào của một trận giao đấu vừa qua.
Một cơn gió nhẹ thoảng qua, một bóng người đột ngột xuất hiện, hiện rõ trước mắt mọi người.
Thời điểm người đó hiện lên, ánh mắt quét ngang, tất cả những người ở đây đều cảm nhận được áp lực vô hình.
“Hoá ra là ông ấy!”
Ánh mắt Thương Hạ lóe lên, người đến chính là Viên chấp sự của Viện Vệ Ti, Viên Tử Lộ.
Trước đây khi Chu Anh thách đấu với Thương Hạ tại Diễn Võ Trường, ông ấy được Trương Hảo Cổ mời đến làm trọng tài cho trận đấu.
Sau đó, vì thần thông võ đạo của Thương Hạ, ông ấy còn đại diện Viện Vệ Ti gửi lời mời tới Thương Hạ.
Không ngờ, hôm nay lại gặp lại.
Hơn nữa, có vẻ như lần này đội tiếp tế của học viện đến Thông U Phong của chiến khu lưỡng giới là do ông ấy dẫn đầu.
Thương Hạ cảm nhận được ánh mắt của Viên Tử Lộ dừng trên người mình trong chốc lát, sau đó chỉ nghe thấy hắn hừ lạnh một tiếng, rồi mỉa mai nói: “Hay thật, Viên mỗ chẳng qua chỉ vừa được mời đi uống một tách trà, các ngươi đã gây ra chuyện lớn thế này…”
Trong lòng Thương Hạ khẽ động, mới sáng sớm đã được mời uống trà sao?
Lời của Viên chấp sự dường như ẩn chứa ý tứ sâu xa!
Là người dẫn đầu của đoàn tiếp tế, chân trước ông ấy vừa được mời đi uống trà, chân sau liền có Quách Du đến khiêu khích Thương Hạ hắn ra tay. Dù là kẻ ngốc cũng nhìn ra được hắn bị người khác đẩy lên làm quân tiên phong.
Vậy vấn đề trở nên đơn giản: ai là người đã mời Viên chấp sự uống trà buổi sáng?
Thương Hạ ngẩng đầu nhìn lên, vừa lúc bắt gặp ánh mắt của Viên Tử Lộ cũng đang nhìn về phía mình: “... một đứa không coi trọng sư huynh...”
Thương Hạ lập tức cảm thấy cả thân thể bỗng trở nên nặng nề vô cùng.
Cũng may ánh mắt của Viên Tử Lộ nhanh chóng rời khỏi hắn, chuyển sang Quách Du bên kia: “... một đứa ỷ lớn hiếp nhỏ, điều quan trọng là còn thua nữa!”
Quách Du sắc mặt xám xịt, như cha mẹ vừa mới mất.
“Các ngươi đều là đồng môn trong học viện, lại giao đấu với nhau như kẻ thù không đội trời chung!”
“Nếu Viên mỗ đến trễ một chút, có phải các ngươi còn muốn phân sống chết hay không?”
Đối mặt với câu chất vấn của Viên chấp sự, Thương Hạ và Quách Du liên tục nói không dám.
Viên Tử Lộ vẫn chưa nguôi giận, lạnh giọng nói: “Có sức lực thế này, tốt hơn nên vào chiến khu lưỡng giới giết thêm vài võ giả dị vực, chứ không phải nội chiến với chính người của mình!”
Thương Hạ và Quách Du vội vàng đồng thanh đáp vâng.
Thấy hai người biết nghe lời, Viên Tử Lộ cũng không trách mắng thêm, chỉ tay về phía kho hàng nói: “Đã biết sai thì số hàng còn lại giao cho hai ngươi lo việc bốc xếp đi!”
Thương Hạ chỉ đành cười khổ, không còn cách nào khác, đành làm theo.
May mắn hắn đã bước vào cảnh giới võ đạo phi phàm, mỗi hành động đều mang sức mạnh nghìn cân, bốc vác những kiện hàng này chỉ cần một tay là đã nâng được một bao lớn, cũng không cần phải vác lên vai.
Quách Du thì thê thảm hơn, lôi điện chi lực trong cơ thể tuy đã tản đi, nhưng sức lực cũng mất đến bảy tám phần, khiến việc vận chuyển hàng hóa khó khăn hơn hẳn.
Cũng may mọi người không đến mức để cả hai làm hết mọi việc. Sau khi họ vận chuyển được ba năm chuyến, tất cả liền cùng nhau ra tay, chẳng mấy chốc đã hoàn tất việc chất hàng.
Đăng bởi | mymythapcuu |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt đọc | 2 |