Tính toán sai lầm
Tuy nhiên, thời khắc khi thuỷ triều bản nguyên thực sự sắp bộc phát, Thương Hạ không tránh khỏi sự chần chừ.
Lý do cũng rất đơn giản, ai nấy đều biến sắc khi nhắc đến thuỷ triều bản nguyên. Dù Thương Hạ có ký ức về thế giới cố hương nhưng khi thật sự đứng trước với thiên địa chi uy, nói hắn không sợ hãi là điều không thể.
Không phải ai cũng có thể đối mặt trực diện với sinh tử, dù biết rõ trong đó ẩn giấu cơ duyên lớn lao!
Cho nên phản ứng đầu tiên của hắn thời khắc ấy vẫn là muốn tránh xa, ít nhất cũng phải chờ xem tình hình thế nào rồi mới quyết định.
Thế nhưng điều không ổn chính là, nữ võ giả kia lại nhân cơ hội ngăn cản đường lui của hắn, khiến cho suy nghĩ muốn mạo hiểm vừa bị dập tắt trong đầu hắn một lần nữa trỗi dậy.
Thương Hạ tiếp tục tiến về phía trước. Trong dòng chảy cuộn trào của thuỷ triều bản nguyên, hắn thậm chí cảm thấy làn da của mình như đang bị đồng hóa, dường như nếu cứ bước thêm, rất có thể cả người hắn sẽ hòa tan vào thuỷ triều bản nguyên.
Song bây giờ muốn quay đầu lại thì đã muộn, hắn chỉ còn cách cắn răng tiến bước, tìm kiếm dải nước rộng ba thước ở trung tâm hồ nhỏ, nơi ký ức của hắn ghi nhớ là một vùng nước chia tách băng hoả.
Khung cảnh kỳ lạ băng hỏa giao thoa dưới ánh nhật nguyệt hiện ra trên hồ vẫn còn rõ ràng trong tâm trí hắn. Trong mắt Thương Hạ, dòng nước chia tách ấy rất có khả năng chính là “nơi thanh trọc giao hòa” được nhắc đến.
Ít nhất, không có nơi nào khác trông giống như thế hơn!
Khi Thương Hạ còn đang mải suy nghĩ miên man, hắn bỗng cảm thấy cả người nhẹ bẫng, như thể vừa bước vào một lĩnh vực hoàn toàn mới.
“Thương Hạ, đã đến lúc trở về nhà!”
Mơ hồ ở đâu đó, một giọng nói có thể cộng hưởng với trời đất vang lên, thúc giục hắn.
“Về nhà? Về đâu?”
Trên mặt Thương Hạ lộ vẻ bối rối. Về nhà nào? Làm sao trở về?
“Ngươi đến từ đâu? Ngươi đã quên rồi sao?”
Giọng nói vốn vọng lại từ phía chân trời xa xôi, trong thoáng chốc như vang ngay bên tai hắn, thậm chí hóa thành vô số âm thanh khác nhau. Tuy rằng hỗn loạn, nhưng chúng vẫn liên tục thúc giục hắn mau chóng trở về.
Đầu óc Thương Hạ đau như búa bổ, tựa như có hàng nghìn chiếc đinh nhọn đang đâm vào não.
Những ký ức bất ngờ lóe lên trong đầu hắn, nhưng mỗi lần xuất hiện, chúng đều là hai hình ảnh song song.
Trong đó chính là cùng một người, dáng vẻ giống hệt nhau, tuổi tác cũng như nhau, nhưng trang phục, người thân, và bối cảnh lại hoàn toàn khác biệt.
Khi hai hình ảnh đó không ngừng lóe lên, chúng phơi bày rõ ràng hai con đường trưởng thành khác nhau.
Vô số câu hỏi bắt đầu nảy sinh trong tâm trí hắn.
Ta là ai?
Rốt cuộc ta là người nào trong hai kẻ đó?
…
Thương Hạ có cảm giác linh hồn mình như bị xé thành hai cá thể khác biệt. Chúng vừa tranh cãi, vừa giằng xé nhau, cho đến khi dần dần cùng tan biến…
Hắn thấy đầu mình như sắp nổ tung, nhưng hai hình ảnh lóe sáng kia vẫn kiên trì, không ngừng chiếu đi chiếu lại hành trình trưởng thành khác nhau của hai Thương Hạ.
Thương Hạ ở giữa dòng thuỷ triều bản nguyên đã dừng lại từ lâu. Lúc này, vẻ mặt hắn thay đổi liên tục, khi thì dữ tợn, lúc lại hoang mang, lúc ôm đầu gào thét, lúc khác lại như muốn xé toạc đầu mình ra…
Khí tức quanh thân hắn dao động bất ổn, áo quần sớm đã ướt sũng mồ hôi, nguyên khí trong cơ thể cũng đang tiêu tán nhanh chóng…
Tất cả những dấu hiệu này cho thấy hắn đang ở bên bờ vực mất kiểm soát!
Ngay lúc đó, một đạo sấm sét lóe lên xé toạc bầu trời, đồng thời cũng phá vỡ cả hai hình ảnh trong ký ức.
Một tòa tứ phương bia từ trên trời giáng xuống, trấn áp tất cả các mảnh ký ức vỡ vụn, đồng thời dường như giúp chúng dung hợp, khiến các ký ức tiếp theo dần hiện lên trên thân bia...
Ký ức dừng ở mật thất của Thông U học viện, Thương Hạ đang bế quan bất ngờ bị tia sét đánh xuống làm giật mình tỉnh lại, mang theo tâm trạng bối rối mở mắt ra...
Quay lại thực tại giữa thuỷ triều bản nguyên, Thương Hạ đang chìm trong hỗn loạn và mê man cũng đồng thời mở mắt, ánh mắt hắn chưa bao giờ sáng tỏ đến thế!
Thì ra, đây chính là lý do thuỷ triều bản nguyên có thể khiến võ tu phi phàm mất kiểm soát!
Ta đã lĩnh hội rồi!
Nhưng, vẫn chưa đủ!
Lúc này Thương Hạ khá yếu ớt vì nguyên khí trong cơ thể bị tiêu hao trầm trọng, song ý chí tinh thần của hắn lại kiên định hơn bao giờ hết!
Con đường của ta chính là đạo của ta, không ai có thể thay thế, cũng không kẻ nào có thể can thiệp!
Ta chính là ta, một Thương Hạ độc nhất vô nhị!
Sự tấn công dữ dội của thuỷ triều bản nguyên dường như trở nên khốc liệt hơn, nhưng không gì có thể ngăn cản quyết tâm tiến lên của hắn!
Lôi quang kim hồng sắc xé toạc màn hỗn loạn phía trước, Thương Hạ bước thêm một bước, cảnh tượng trước mắt lập tức thay đổi, kỳ quan băng hỏa tái hiện, lúc này Thương Hạ đang đứng bên bờ hồ nhỏ!
Mặt hồ lấp lánh phản chiếu ánh sáng, những gợn nước vỗ vào bờ, bắn lên khiến giày của Thương Hạ bị thấm ướt.
Nhật nguyệt trên cao dường như chỉ chiếu sáng riêng mình hắn.
Kỳ quan băng hỏa xuất hiện ở hai bên trái phải, còn dưới chân Thương Hạ chính là dải nước rộng ba thước ngăn cách hai cảnh tượng đối lập!
Hít sâu một hơi, hắn lấy từ trong lòng ra một chiếc bình ngọc, mở nắp bình. Bên trong là nửa bình tán dược gồm các hạt nhỏ và bột mịn trộn lẫn vào nhau.
Đây chính là Thanh Trọc Tán, dược tễ phi phàm của Võ Cực Cảnh do dược sư của Thương thị gia tộc điều chế, và chính Thương Hạ cũng tham gia vào quá trình này.
Thông U học viện đã đồng ý cung cấp mọi nguyên liệu phi phàm để điều chế dược tễ Võ Cực Cảnh cho Thương Hạ, thậm chí trước đó còn tặng cho hắn chủ dược của Thanh Trọc Tán như một phần thưởng.
Nhưng làm sao Thương Hạ lại để lộ phối phương hoàn chỉnh, vốn được tứ phương bia thôi diễn ra và hoàn toàn phù hợp với bản thân hắn?
Không chỉ Thông U học viện, ngay cả dược sư của gia tộc, Thương Hạ cũng chưa từng tiết lộ phối phương đầy đủ.
Thời điểm chuẩn bị tiến vào Chiến vực Lưỡng Giới, hắn đã nghĩ có thể sẽ gặp phải tình huống bất ngờ, nên mang theo dược tán bên người. Quả nhiên, cơ hội đã đến.
Không chút do dự, Thương Hạ đổ toàn bộ nửa bình Thanh Trọc Tán vào miệng.
Ngay sau đó, một luồng khí lạnh và một luồng khí ấm nóng đồng thời xuất hiện, trôi tuột vào bụng hắn tựa như cát chảy, một luồng ấm nóng đi lên, một luồng lạnh lẽo hạ xuống. Hắn thậm chí còn chưa kịp thưởng thức mùi vị của dược tán tiến giai.
Hai luồng khí này chỉ như một mồi dẫn, so với nguyên khí trong cơ thể Thương Hạ, dù đã bị tiêu hao đáng kể, chúng vẫn thua xa.
Nhưng chính sự tồn tại của chúng lại khiến toàn bộ nguyên khí trong cơ thể hắn lập tức phân chia.
Một phần đi lên hòa vào luồng khí ấm nóng, một phần hạ xuống hợp với luồng khí lạnh lẽo.
Theo quá trình này kéo dài, hai luồng khí không ngừng lớn mạnh. Không có đủ không gian, chúng dần trở nên bài xích nhau, thậm chí bắt đầu xung đột.
Thương Hạ nhất thời rơi vào thế khó xử.
Hắn nhận ra bản thân đã tính toán sai lầm!
Việc nuốt dược tán tiến giai vốn chỉ là bước khởi đầu để mở ra con đường tiến giai, giống như một tia lửa nhỏ. Tuy có thể bùng cháy thành ngọn lửa lớn, nhưng phải trải qua một quá trình, không thể hoàn tất ngay tức khắc.
Hơn nữa, trước đó Thương Hạ đã đi qua dòng thuỷ triều bản nguyên, nguyên khí trong cơ thể hao tổn không ít.
Việc chọn thời khắc này để dùng Thanh Trọc Tán lẽ ra sẽ không cần lo ngại xung đột quy mô lớn giữa các luồng khí trong cơ thể, dẫn đến mất kiểm soát.
Nhưng Thương Hạ tính toán đủ kiểu, lại không lường trước được dải nước ba thước dưới chân mình.
Dưới sự ảnh hưởng của nhật nguyệt đồng huy, tinh hoa thái dương và lực lượng thái âm giao thoa trong dải nước.
Vậy nên Thương Hạ nuốt Thanh Trọc Tán không chỉ khiến nguyên khí trong cơ thể phân tách mà còn liên tục hấp thụ tinh hoa bản nguyên của Thái Dương và Thái Âm từ dòng nước ba thước dưới chân.
Đăng bởi | mymythapcuu |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt đọc | 2 |