Chưa buông tha
Mãi đến khi sự biến đổi xung quanh làm Thương Hạ tỉnh lại từ trạng thái vật ngã lưỡng vong, hắn mới kinh ngạc nhận ra, mặt trời trên đầu không biết từ lúc nào đã bắt đầu lặn về phía tây, còn vầng trăng tròn thì từ lâu đã biến mất không dấu vết.
Hồ nước dưới chân vẫn lăn tăn gợn sóng, nhưng nước hồ nóng bỏng bên phải đã trở nên mát lạnh, còn lớp băng dày bên trái không biết từ bao giờ đã tan rã.
Cơn triều cường bản nguyên mãnh liệt từ lâu đã lặng yên, chỉ còn lại nguyên khí thiên địa dày đặc tụ hội quanh đây, nhưng theo thời gian cũng dần tan biến.
Không hiểu vì sao, trong lòng Thương Hạ trào dâng một cảm giác mất mát khó tả.
Nhật nguyệt đồng huy vốn là dị tượng thiên địa hiếm gặp, vài năm mới xuất hiện một lần trong Chiến vực Lưỡng Giới.
Khi hiện ra đột ngột, nó dẫn đến xung đột bản nguyên thiên địa giữa hai giới, trực tiếp tạo ra thuỷ triều bản nguyên, đó quả thực là cảnh tượng hùng vĩ vô cùng.
Thế nhưng, hiện tượng kỳ lạ này đến nhanh và đi cũng rất mau.
Từ lúc Thương Hạ mạnh mẽ xông vào cơn thuỷ triều bản nguyên rồi tiến vào nơi thanh trọc giao hòa, sau đó nuốt Thanh Trọc Tán để trùng kích Võ Cực Cảnh, cuối cùng cảm nhận sự biến hóa của nguyên khí âm dương trong đan điền, tất cả chỉ diễn ra trong khoảng thời gian một nén nhang.
Vậy mà bầu trời đã từ nhật nguyệt đồng huy chuyển thành nhật lặn nguyệt tàn.
Chỉ không biết dưới dị tượng thiên địa như thế, với trung tâm là hồ nước nhỏ này làm điểm khởi phát của cơn thuỷ triều bản nguyên, liệu có để lại bảo vật nào trong lòng hồ không.
Tiếc rằng, sau khi tìm kiếm một hồi, Thương Hạ cuối cùng cũng từ bỏ ý nghĩ này.
Trong hồ nước nhỏ, Thương Hạ không tìm thấy dù chỉ một mảnh đá chứa đựng nguyên khí thiên địa.
Nếu không phải trước đó đích thân trải qua sự bộc phát của cơn thuỷ triều bản nguyên, hắn thậm chí còn nghi ngờ không biết liệu vừa rồi có thực sự xảy ra dị tượng nhật nguyệt đồng huy hay không.
Trên mặt nước, mỗi bước chân Thương Hạ bước ra, dưới chân đều có hai luồng khí xoắn vào nhau bùng lên, tạo thành một vòng gợn sóng lan tỏa.
Đến khi đặt chân lên bờ, một tiếng kêu yếu ớt vang lên khiến Thương Hạ ngạc nhiên nhìn qua, phát hiện con vũ yến biến dị trong Huyền Lung vẫn còn sống.
Thời khắc Thương Hạ xông thẳng vào thuỷ triều bản nguyên, hắn cho rằng nó chắc chắn không thể sống sót.
Khi đến bên bờ dải nước nơi thanh trọc giao hòa, Thương Hạ tiện tay ném chiếc lồng sang một bên. Lúc ấy vũ yến biến dị cũng không phát ra bất cứ âm thanh nào.
Dẫu rằng một con vũ yến biến dị còn sống có thể mang đến tiềm năng giá trị rất lớn, nhưng so với việc tu vi của bản thân tiến giai, Thương Hạ không chút do dự từ bỏ nó.
Không ngờ được, nó vậy mà lại có thể chịu đựng và sống sót, không bị thuỷ triều bản nguyên tiêu diệt.
“Ha ha, lần này đúng là đại thu hoạch rồi.”
Thương Hạ vui mừng lộ rõ trên nét mặt, vội vã nhấc chiếc lồng lên treo vào cổ tay trái của mình.
Đi qua vùng đất cỏ nằm rạp, khu rừng hiện ra trước tầm mắt.
Dưới sự ăn mòn của thuỷ triều bản nguyên, nhiều cây cối héo rụng, nhưng nguyên khí thiên địa còn sót lại xung quanh đã mang đến sức sống mới mẻ cho những cây cỏ này.
Thương Hạ vừa bước vào khu rừng, đột nhiên thấy một bóng dáng uyển chuyển từ sâu trong rừng lướt ra.
Trong khoảnh khắc nhìn thấy Thương Hạ, hai thanh loan đao lá liễu từ hai phía trái phải vượt qua các thân cây trên đường, đồng loạt lao vùn vụt về phía hắn.
Nữ nhân này quả nhiên vẫn chưa rời đi.
“Ngươi nhất quyết không buông tha cho ta, có phải không?”
Thương Hạ nhác thấy bóng dáng nàng, một cảm giác bực bội và khó chịu dâng lên.
Lúc hai thanh loan đao bay đến, Thương Hạ rút Ngọc Hà nhuyễn kiếm trong tay phải ra, trực tiếp điểm lên một thanh đao khiến nó dừng lại trên không trung.
Trong nháy mắt Ngọc Hà mềm mại lại uốn cong, hóa thành một đường quấn quanh, cuốn lấy chuôi thanh đao còn lại.
Chưa đợi nó bị cuốn ra, Thương Hạ đã thuận thế hất Ngọc Hà một cái, khiến hai thanh đao va vào nhau trên không, làm tan lực đạo xảo quyệt bên trên, cả hai rơi xuống đất.
Trong khoảng khắc ngắn ngủi, Thương Hạ dễ dàng phá giải chiêu phi đao của nữ võ giả.
Cảnh tượng này không chỉ khiến nữ võ giả trợn mắt há hốc mồm, mà ngay cả Thương Hạ cũng có chút khó tin.
Trước đó Thương Hạ từng nếm trải sự lợi hại của chiêu phi đao ấy, khi ấy đừng nói đến việc phá giải, chỉ riêng chuyện né tránh đã vô cùng khó khăn, thậm chí khiến hắn lâm vào tình cảnh vô cùng chật vật.
Nhưng lúc nãy chỉ vì trong lòng phẫn nộ nên Thương Hạ mới muốn đối đầu trực diện, chứ thực ra vẫn giữ ý định từ từ hóa giải.
Ai ngờ rằng chỉ với một chiêu xuất thủ, hắn đã nhẹ nhàng phá hủy thủ đoạn của đối phương.
Đến lúc này, Thương Hạ mới nhận ra, sau khi tiến giai Võ Cực Cảnh, không phải đối phương yếu đi mà là chính hắn đã mạnh lên quá mức, mạnh đến mức không thể tưởng tượng nổi.
Người bị kinh ngạc không kém chính là nữ võ giả.
Chiêu phi đao của nàng tuy không thể sánh với thần thông huyết mạch nhưng vẫn là một loại võ kỹ cực kỳ mạnh mẽ trong Huyết Cực Cảnh (cảnh giới nhị trọng thiên của võ đạo bên Thương Linh Giới), đồng thời còn đặt nền móng cho thần thông võ kỹ sau này khi tiến giai vào tam trọng thiên của võ đạo huyết mạch.
Ngay cả khi đối thủ là một võ giả Võ Cực Cảnh, cũng chưa chắc dễ dàng chiếm được thế thượng phong.
Nhưng thực tế trước mắt lại cho thấy, võ kỹ mà nàng khổ luyện lại bị người ta phá tan tành chỉ với một kiếm đơn giản.
Thương Hạ nhìn đôi đao liễu rơi dưới mặt đất, mỗi lưỡi đao đều có một vết sứt nhỏ bằng hạt gạo, khiến hắn đau lòng đến mức khóe miệng giật giật.
Đây là một đôi Lợi khí hạ phẩm, về giá trị có lẽ không kém thanh Lợi khí trung phẩm Ngọc Hà nhuyễn kiếm trong tay hắn.
“Lần này khi chọn võ kỹ tu luyện Võ Cực Cảnh, ta nhất định phải chọn một bộ truyền thừa kiếm thuật.” Thương Hạ thầm quyết định.
Nếu vừa rồi Thương Hạ hiểu được bất kỳ bộ võ kỹ kiếm thuật nào, dựa vào sự tinh diệu của nguyên khí âm dương trong cơ thể, cộng thêm sự tinh xảo của Ngọc Hà nhuyễn kiếm, làm sao có thể để đôi Lợi khí hạ phẩm này bị tổn hại được?
Trong khi Thương Hạ còn đang tiếc nuối, nữ võ giả bên cạnh vì mất đi binh khí thuận tay, dưới cơn tức giận đã vung mạnh tay áo, lập tức thi triển thần thông huyết mạch, chém tới hắn một đạo thanh mang.
Nhìn thanh mang chém đến, Thương Hạ vốn định né tránh, nhưng đột nhiên linh cảm dâng lên, liền rung nhẹ nhuyễn kiếm trong tay, dùng lưỡi kiếm cắt ra từng vòng cung giữa không trung.
Nguyên khí âm dương kỳ diệu lan tỏa ra ngoài, theo vòng cung lưỡi kiếm lưu lại tạo nên từng đường đồ án Thái Cực âm dương ngư.
Thanh mang lập tức phá tan ba đồ án âm dương ngư, nhưng uy lực của nó cũng bị tiêu hao hơn phân nửa.
Khi thanh mang chạm đến đồ án âm dương ngư thứ tư, lực lượng rõ ràng đã suy yếu.
Cùng lúc đó, nhuyễn kiếm trong tay Thương Hạ đã rung động lần thứ năm, vẽ ra trên không đồ án âm dương ngư thứ năm.
Cuối cùng, thanh mang phá vỡ đồ án âm dương ngư thứ tư nhưng cũng tan biến trên đồ án thứ năm vừa hình thành giữa không trung.
Hiệu quả này khiến hắn rất hài lòng.
Ngưng tụ liên tiếp năm đồ án âm dương ngư tiêu hao không ít nguyên khí trong đan điền của hắn nhưng đây cũng chỉ mới là lần đầu hắn sử dụng thủ đoạn này, về sau chắc chắn sẽ có thể tinh chỉnh để hoàn thiện hơn.
Huống hồ, Thương Hạ chỉ dùng thủ pháp thông thường để hóa giải thần thông huyết mạch của đối phương. Việc này càng chứng minh suy đoán trước đó: nguyên khí âm dương trong đan điền của hắn có lẽ thực sự khác biệt với nguyên khí lưỡng cực của những tu sĩ đồng cấp.
Trái ngược với Thương Hạ đang vui mừng thầm nghĩ cách cải thiện phương pháp ứng biến tạm thời vừa rồi, nữ võ giả đối diện sau vài lần biến đổi sắc mặt đã dứt khoát quay người bỏ chạy.
Trước đó bị nàng đuổi giết suốt quãng đường, giờ đây tình thế xoay chuyển, Thương Hạ chiếm thế thượng phong, hắn cũng không chút do dự đuổi theo.
Thực ra, Thương Hạ biết rõ mình khó lòng đuổi kịp đối phương.
Tuy nhiên, hắn vẫn không nhanh không chậm bám sát phía sau, chỉ đơn giản muốn nữ võ giả trải nghiệm cảm giác sợ hãi như hắn từng phải chịu đựng khi bị truy sát trước đó.
Thật không may, lúc Thương Hạ tiến sâu vào rừng chưa đến trăm trượng, một tia sáng bạc bỗng lướt qua, tạo thành một đường kẻ bạc rõ ràng giữa không trung, lao thẳng về phía hắn.
“Xém chút nữa quên mất ngươi, con chim lén lút hèn hạ này.”
Thương Hạ cười mắng một câu, không sử dụng Ngọc Hà nhuyễn kiếm mà "soạt" một tiếng mở chiếc quạt gấp bằng ngà voi trong tay.
Tốc độ của lôi điểu quá nhanh, ngay cả mắt thường cũng khó lòng theo dõi được quỹ đạo bay của nó, dùng kiếm để đối phó lại càng không thể.
Vậy nên Thương Hạ huy động quạt, quạt mạnh về phía lôi điểu đang bay tới. Một luồng kình đạo cổ quái từ chiếc quạt bộc phát, dẫn động vô số vòng xoáy khí vô hình trên không trung.
Đăng bởi | mymythapcuu |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Cập nhật | |
Lượt đọc | 3 |