Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Xanh quá

Phiên bản Dịch · 1812 chữ

Lôi điểu vừa lao vào vùng không gian đó, thân hình lập tức mất ổn định dưới tác động của các vòng xoáy khí, không thể giữ vững trạng thái xé gió lao thẳng như trước.

Khó khăn lắm mới thoát khỏi ảnh hưởng của các vòng xoáy quái dị, tốc độ của lôi điểu đã giảm đi đáng kể.

Mà một khi mất đi lợi thế về tốc độ, mối đe dọa từ lôi điểu đối với Thương Hạ cũng giảm mạnh, thậm chí khiến hắn nảy sinh ý định liệu có thể bắt sống nó hay không.

Đáng tiếc, ý nghĩ đó chỉ vừa lóe lên trong đầu hắn, một tiếng quát chói tai đã vang lên. Nữ võ giả vốn bỏ chạy nay quay trở lại, phối hợp với lôi điểu để tấn công hắn.

“Ngươi, nữ nhân này, nhất định phải dạy cho ngươi một bài học sâu sắc.”

Thương Hạ hận đến nghiến răng. Tuy nhiên, đối mặt với đợt tấn công của nữ võ giả, hắn không dám lơ là, cũng không vì dải lụa trắng và đôi loan đao của nàng đã lần lượt bị mình phá hủy mà mất cảnh giác.

Nữ võ giả mỗi lần ra tay đều giống như đang khiêu vũ, động tác uyển chuyển, duyên dáng, nhưng từng chiêu từng thức đều nhằm thẳng vào yếu điểm của hắn, khiến hắn không thể không cẩn thận ứng phó.

Thương Hạ đã bỏ lỡ cơ hội gây trọng thương hoặc bắt sống lôi điểu. Con chim hèn hạ này quả thực thông minh đến kinh ngạc, dường như hiểu được ý đồ của nữ võ giả. Sau khi thoát khỏi hiểm cảnh, nó phát ra một tiếng kêu giận dữ vang dội, quay người tăng tốc hóa thành tia sáng bạc, một lần nữa lao về phía Thương Hạ.

Nữ võ giả tấn công dồn dập, tuy không đến mức khiến Thương Hạ luống cuống, nhưng cũng làm hao tổn phần lớn tinh lực của hắn.

Thời điểm lôi điểu lao tới lần nữa, Thương Hạ cân nhắc nhanh chóng, chỉ đành tạm thời né tránh.

Tuy nhiên, con chim hèn hạ kia lập tức thay đổi nhẹ quỹ đạo bay, thoạt nhìn như đánh hụt, lướt qua dưới cánh tay của Thương Hạ mà hắn không hề cảm nhận được nguy hiểm.

Không ổn, nó có mục đích khác.

Gần như ngay khi Thương Hạ nhận ra, hắn liền cảm thấy cánh tay trở nên nhẹ bẫng. Phần trên của lồng treo trên tay đã bị cánh của Lôi Điểu chém đứt.

Hóa ra, mục đích cuối cùng của nó vẫn là cứu phối ngẫu.

“Chíp chíp!”

Vũ yến biến dị thoát ra khỏi lồng, bay vọt lên, sắc mặt Thương Hạ chợt thay đổi.

Đúng lúc này, nữ võ giả đột nhiên tăng cường thế công, hoàn toàn sử dụng lối đánh liều lĩnh như muốn lấy mạng, không hề để ý đến an nguy bản thân.

Thương Hạ tuy có nguyên khí dồi dào và sở hữu nhiều kỹ xảo tinh diệu, nhưng do chưa tu luyện bất kỳ võ kỹ nào thuộc Võ Cực Cảnh nên chỉ có thể dùng Hỗn Nguyên Chưởng hoặc Tịch Lịch Chưởng để đối địch.

Tình huống này khiến thực lực chân chính của hắn không được phát huy trọn vẹn, trong chốc lát bị nữ võ giả quấn chặt, đành trơ mắt nhìn vũ yến biến dị thoát khỏi lồng.

“Chíp chíp!”

Lôi điểu đáp xuống một cành cây gần đó, vỗ cánh đáp lại vũ yến biến dị, biểu hiện rõ ràng sự hưng phấn và nôn nóng.

“Hì hì, bổn cô nương không chiếm được, ngươi cũng đừng mong có được.”

Nữ võ giả rõ ràng là cố tình chọc tức Thương Hạ.

Không ngờ, Thương Hạ lúc này lại nhếch miệng, nở một nụ cười mang theo vẻ chế giễu. Sau đó, hai tay hắn lóe lên tia sét, tựa hồ chuẩn bị tung ra chiêu Hỗn Nguyên Tịch Lịch Thủ.

Nữ võ giả cả kinh, thế tiến công bất giác chững lại, đồng thời thân hình lùi về sau vài bước.

Cơ mà luồng lôi quang kỳ lạ trong dự đoán lại không phóng ra, thay vào đó, cảnh tượng trước mắt khiến nàng không thể tin nổi.

Vũ yến biến dị vừa thoát ra khỏi chiếc lồng, vậy mà lại không thể tranh thủ cơ hội để bay khỏi Thương Hạ.

Nguyên khí trong cơ thể Thương Hạ thẩm thấu qua lỗ chân lông, tạo thành những luồng kình đạo quỷ dị trông giống như xoáy khí bao quanh thân hắn.

Những kình đạo quỷ dị này không chỉ làm ảnh hưởng đến sự thăng bằng của vũ yến biến dị mà còn khiến nó không thể tìm được điểm tựa, chỉ có thể chập chờn vỗ cánh một cách vô ích.

Sau đó, hai tay Thương Hạ phát ra tia sét, dọa nữ võ giả thối lui, vũ yến biến dị lại như thấy được kỳ trân dị bảo, vùng vẫy bay đến rơi xuống tay hắn, nheo mắt lại, trông như đang chìm đắm trong cảm giác sung sướng khi được những tia điện bao phủ, hoàn toàn phớt lờ tiếng gọi khẩn thiết của lôi điểu ở phía xa.

Nữ võ giả nhìn vũ yến biến dị, lại đưa mắt về phía lôi điểu trên ngọn cây, vô thức thốt lên: “Thật là... xanh quá!”

“Xanh cái đầu ngươi!”

Thương Hạ tức giận đến mức mặt mày sa sầm, cầm chặt cây quạt trong tay, bóp mạnh vào chuôi quạt ngà voi.

“Cheng!”

Một thanh xương quạt bằng thép tinh sắc nhọn từ đó bắn ra.

“Ui da!” Nữ võ giả kinh hô, lập tức né sang một bên.

Đáng tiếc, nàng lúc này đứng quá gần Thương Hạ, trong tình huống cấp bách chỉ có thể né tránh khỏi chỗ hiểm.

Thanh xương quạt xuyên qua dưới cánh tay nàng, làm rách áo, để lộ một khoảng da trắng khá rộng, trên đó có một vệt đỏ máu thẳng tắp. Đau đớn này thậm chí khiến cả một bên ngực nàng run lên dữ dội.

Thương Hạ không ngờ nữ võ giả có vóc dáng cao gầy thoạt nhìn mảnh mai, hóa ra lại đầy đặn đến vậy, quả thật là mặc đồ thì gầy, cởi ra lại đầy đặn, khiến hắn trong chốc lát trợn mắt nhìn chăm chú.

“Ngươi, tên khốn!”

Nữ võ giả giơ tay chỉ vào Thương Hạ mắng lớn, nhưng ngay lập tức nhận ra hành động này làm phần áo rách dưới cánh tay mình càng rộng hơn, liền vội vàng thu tay lại.

Đúng lúc đó, thấy “hậu cung” của mình đã “di tình biệt luyến”, lôi điểu phẫn nộ bổ nhào từ trên ngọn cây xuống.

Tuy nhiên, lôi điểu đã bị cơn giận làm mất bình tĩnh, không nhận ra nữ võ giả đối diện vì bận che áo rách nên không kịp phối hợp tấn công cùng nó.

Thương Hạ một tay giữ vũ yến biến dị, tay còn lại nhét cây quạt vào tay áo, sau đó rút bảo kiếm Ngọc Hà từ thắt lưng. Hắn hướng về phía lôi điểu đang phóng tới, dùng lưỡi kiếm tạo ra từng vòng cung chứa đầy nguyên khí âm dương giữa không trung.

Lôi điểu tránh được lưỡi kiếm Ngọc Hà, nhưng lại đâm thẳng vào các luồng khí xoáy. Thân hình nó bị cản trở, rồi bị nhuệ khí trên lưỡi kiếm cuốn vào. Trong lúc vùng vẫy bỏ chạy, thêm một chiếc lông nữa rơi ra khỏi thân nó.

“Đáng tiếc.”

Thương Hạ nhìn lôi điểu hoảng loạn bay mất, trong lòng ít nhiều cảm thấy thất vọng.

Lúc này, lôi điểu đã bị dọa đến kinh hoàng, không dám tiếp tục lảng vảng quanh đây nữa. Nó trực tiếp hóa thành một luồng ánh sáng bạc biến mất nơi chân trời.

Nữ võ giả thấy vậy liền quay đầu bỏ chạy.

Vừa nãy, ngay cả khi nàng phối hợp với lôi điểu cũng không làm gì được Thương Hạ, giờ đây thứ duy nhất nàng có thể trông cậy vào chỉ là võ kỹ khinh thân của mình.

Thương Hạ vẫn ung dung đuổi theo sau nàng. Hắn biết rõ không thể bắt kịp, nhưng tuyệt đối không để nàng có cơ hội nghỉ ngơi dù chỉ một thoáng.

Đương nhiên, trước khi đi, Thương Hạ cũng không quên thu lại đôi loan đao liễu diệp của đối phương như chiến lợi phẩm.

Lần này, vận may một lần nữa đứng về phía Thương Hạ.

Khi hắn đuổi theo bóng lưng của nữ võ giả qua những cây đại thụ nối liền nhau, trước mắt bỗng hiện ra một khe vực sâu mấy chục trượng, chiều rộng cũng hơn mười trượng.

Rõ ràng là lúc Thương Hạ bị nữ võ giả kia đuổi giết, trong rừng không hề có khe vực sâu này, nếu không hắn đã bị nàng ép vào đường cùng từ lâu.

Không nghi ngờ gì nữa, sự xuất hiện của nó hoặc có liên quan đến thuỷ triều bản nguyên, hoặc chính là kết quả của biến đổi địa hình tại Chiến vực Lưỡng Giới.

Bất kể nguyên nhân nào, đường lui của nữ võ giả đã bị cắt đứt.

Dưới ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống của nàng, Thương Hạ thong thả tiến lại gần.

“Ngươi là ai, có dám nói ra tên họ của mình không?”

Giọng của nàng lạnh lẽo như băng.

Thương Hạ “soạt” một tiếng mở chiếc quạt gấp thiếu vài thanh xương, chắn trước bụng rồi nhẹ nhàng lắc đầu, cười nhạt nói: “Sao? Võ tu Thương Linh Giới đều vô lễ như vậy ư? Muốn biết danh xưng của người khác, chẳng phải nên tự giới thiệu tên họ của mình trước sao?”

Sự tức giận lóe lên trên khuôn mặt nữ võ giả, nhưng nàng nhanh chóng kiềm chế, giọng điệu lại càng thêm băng lãnh: “Thương Linh Giới, Phong Yến bộ tộc, Yến Minh.”

Thương Hạ thu quạt lại, chắp tay, thần sắc cũng thêm phần nghiêm túc, đáp: “Thương Vũ Giới, Thông U thành, Thương Hạ.”

“Thương Hạ, Thương Hạ...”

Nữ võ giả Yến Minh lặp đi lặp lại hai chữ đó vài lần, như thể muốn khắc sâu cái tên này vào tâm trí. Sau đó, khi nhìn lại Thương Hạ, trên gương mặt nàng thoáng hiện một nụ cười mang vẻ châm biếm: “Tên ngươi ta nhớ kỹ rồi, ta sẽ quay lại tìm ngươi.”

Thương Hạ thoạt tiên ngẩn người, sau đó sắc mặt đột nhiên biến đổi, rút thanh nhuyễn kiếm bên hông ra định lao lên.

Ai ngờ Yến Minh bất ngờ xoay người chạy về phía khe vực.

Bạn đang đọc Liệp Thiên Tranh Phong (Dịch) của Thụy Thu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi mymythapcuu
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.