Sơn cốc đáng ngờ
Bầu trời vốn trong xanh giờ đã bị mây đen dày đặc che phủ, ngược lại trong không khí lại thổi tới làn gió ấm áp và khô nóng.
Thương Hạ ngẩng lên, nhìn thấy lôi điểu và Yến Nhi bay lượn truy đuổi nhau ở phía trên đầu hắn.
Lúc này, Thương Hạ mới nhận ra tốc độ của Yến Nhi cũng đã nhanh hơn nhiều.
So với lôi điểu thì vẫn còn kém một chút, nhưng giả sử ở thời điểm đàn vũ yến biến dị tập kích đoàn xe lần trước, Yến Nhi mà có được tốc độ này, hắn chưa chắc đã bắt được nó.
Xem ra, sau mấy ngày "tắm lôi" liên tục, cơ thể Yến Nhi cũng đang xảy ra biến hoá nhất định.
Có khi nào hắn bồi dưỡng được một con lôi điểu nữa?
Thương Hạ vô thức muốn suy diễn khả năng này, nhưng rất nhanh đã nhận ra, lúc này lôi điểu quay về, chẳng lẽ đã tìm thấy tung tích của những sinh đồ khác?
Con tặc điểu này, lại chỉ mải mê đùa giỡn với tình nhân của mình, đến mức quên cả chuyện chính!
Thương Hạ đưa ngón tay vào miệng, huýt lên một tiếng vang dội. Sau khi thu hút sự chú ý của hai con chim trên trời, hắn vẫy tay ra hiệu về phía không trung.
Yến Nhi lập tức rời khỏi tình nhân, lao thẳng xuống vai Thương Hạ, để lại lôi điểu phía sau phát ra những tiếng kêu không cam lòng.
Không còn cách nào khác, vì thời gian thu phục Yến Nhi quá ngắn, hiện tại Thương Hạ chỉ có thể thực hiện vài giao tiếp đơn giản với nó, phần lớn vẫn phải nhờ vào linh tính vốn có của Yến Nhi.
Quả nhiên, khi Yến Nhi đậu lên vai, nó hướng lên không trung, kêu vài tiếng như thúc giục lôi điểu vẫn đang lượn vòng.
Tặc điểu kia xoay người bay về một hướng nào đó.
Trong lòng Thương Hạ vẫn không chắc chắn, nhưng vào thời điểm này cũng chỉ còn cách nghiến răng đuổi theo.
Nhưng rất nhanh sau đó, hắn phát hiện cứ mỗi năm bảy dặm, lại có một con vũ yến biến dị đậu trên cây lớn hoặc tảng đá bên đường. Nhác thấy Thương Hạ đuổi kịp, chúng nó liền bay đi.
Rõ ràng, đám vũ yến đều do lôi điểu để lại nhằm chỉ dẫn phương hướng.
Sự việc này làm tăng thêm chút hy vọng về việc tìm thấy nhóm sinh đồ bị bắt của Thương Hạ.
Sau khi vượt qua ba bốn mươi con vũ yến biến dị, thời gian đã trôi qua hơn một canh giờ. Với tốc độ của Thương Hạ, hắn đã đi được gần hai trăm năm mươi dặm.
Lúc này, Thương Hạ cuối cùng cũng phát hiện lôi điểu đang lượn vòng trên không trung không xa, còn bên dưới là một khu vực đồi núi thấp.
Thương Hạ không vội tiến vào mà nghỉ ngơi ở bên ngoài một lát để khôi phục nguyên khí trong cơ thể. Sau đó hắn đi một vòng quanh khu vực đồi núi để đề phòng kẻ địch bố trí trạm gác ẩn.
Quả nhiên, Thương Hạ phát hiện một vấn đề.
Tuy không thấy dấu vết trạm gác, song hắn phát hiện những dấu chân ngựa lộn xộn và vết tích của một trận chiến lớn ở bên ngoài một cửa vào sơn cốc.
Trận chiến không hề lan vào trong sơn cốc, mà kéo dài theo một hướng khác.
Hắn có thể tái hiện phần nào diễn biến khi ấy. Tuần kỵ của Viện Vệ Ti đã phát hiện dấu vết của võ tu Thương Linh tấn công đoàn xe tại đây. Hai bên bạo phát đại chiến ở bên ngoài sơn cốc bí ẩn này.
Sau đó, võ tu Thương Linh vừa đánh vừa rút lui, đột phá về hướng khác, tuần kỵ cũng lập tức truy kích.
Ánh mắt Thương Hạ dừng lại ở cửa vào sơn cốc bí ẩn gần đó, nét mặt tràn ngập suy tư.
Tuần kỵ của Viện Vệ Ti đã tìm được đến đây, vậy thì dù võ tu Thương Linh có đột phá vòng vây, họ cũng không thể không kiểm tra sơn cốc này.
Dẫu sao, so với việc tiêu diệt võ tu Thương Linh xâm nhập vào hậu phương Thông U Phong, việc tìm lại mười sáu sinh đồ bị bắt cóc quan trọng hơn nhiều, ít nhất là sống phải thấy người, chết phải thấy xác.
Nói như vậy, trong sơn cốc đáng lẽ không còn ai mới phải.
Nhưng hiện tại lôi điểu lại đang lượn vòng trên không trung của sơn cốc, điều này chứng tỏ người mà hắn bảo nó tìm đang ở bên trong.
Theo lý thuyết, Thương Hạ nên nghi ngờ trí thông minh của một con chim, nhưng trực giác của hắn mách bảo rằng lôi điểu sẽ không sai.
Trừ phi…
Thương Hạ không trực tiếp đi vào sơn cốc qua cửa vào, mà tốn thêm chút sức, leo lên từ phía bên kia của ngọn đồi. Sau đó, hắn lợi dụng địa hình của những tảng đá để dần tiếp cận phía trên sơn cốc.
Thời điểm Thương Hạ cúi xuống nhìn từ trên đỉnh đồi, hắn thấy hơn mười thiếu niên thiếu nữ bị trói chặt hai tay, quay lưng lại với nhau, tạo thành một vòng tròn, ngồi xổm trên khoảng đất trống giữa sơn cốc.
"Quả nhiên là ở đây!"
Thương Hạ quan sát sơn cốc từ trên sườn núi, trong lòng tràn ngập phấn chấn.
Nơi này tuy kín đáo nhưng thực ra không lớn.
Ngoài hơn mười thiếu niên thiếu nữ bị trói lưng đối lưng thành một vòng tròn, trong sơn cốc còn có sáu chiếc Cẩm Vân Xa nguyên vẹn, hẳn là bị cướp từ đoàn xe hôm đó.
Trên nóc một chiếc Cẩm Vân Xa có một võ tu Thương Linh đang ngồi xếp bằng, trông như đang tu luyện.
Đối diện người này, trên một tảng đá lớn cao hơn nửa người, có một võ tu Thương Linh khác đang nửa ngồi nửa quỳ, từ trên cao nhìn xuống những sinh đồ chưa tiến giai phi phàm kia.
"Chỉ có hai người thôi sao?"
Thương Hạ cẩn thận quan sát tình hình, không vội hành động.
"Xem ra đúng như ta đã đoán," Thương Hạ thầm nghĩ: "Một nhóm võ tu Thương Linh phát hiện ra tuần kỵ theo dõi từ trước, cố ý để lại sơ hở, dẫn dụ họ đến đây. Sau đó giả vờ bị phát hiện, tổ chức một trận hỗn chiến rồi phá vòng vây chạy trốn, lôi kéo tuần kỵ đi theo hướng khác."
"Còn nhóm khác mang theo vật tư và sinh đồ bị bắt cóc thì quay lại sơn cốc này."
"Vì nơi này đã bị lục soát rồi nên sẽ không còn tuần kỵ nào nghĩ đến việc quay lại kiểm tra. Ẩn náu ở đây lúc này lại thành an toàn nhất."
"Về phần dấu vết bánh xe bên ngoài lối vào, chắc hẳn là do nhóm võ tu Thương Linh trong sơn cốc cố ý xóa đi, chỉ để lại dấu vết trận chiến. Như vậy dù có tuần kỵ nào tình cờ đi ngang qua, cũng sẽ không ngờ rằng nơi từng bị tìm kiếm này lại có kẻ dám quay lại."
"Nếu lần này không nhờ lôi điểu trên trời phát hiện ra dấu vết, có lẽ ngay cả ta cũng sẽ nghĩ như vậy!"
Thương Hạ cười tự giễu, thầm nhủ: "Thật đúng là ‘chỗ sáng nhất lại là chỗ tối nhất’!"
Khi Thương Hạ còn đang suy tính cách giải cứu nhóm đồng môn bị giam, tiếng nói vang lên bên trong đã thu hút sự chú ý của hắn.
"Vẫn chưa có tin tức sao?"
Thương Hạ nhìn qua, thấy người vừa nói chính là võ tu ngồi trên nóc Cẩm Vân Xa tu luyện.
Tên này dường như có địa vị cao hơn, bởi ngay khi hắn lên tiếng, võ tu Thương Linh trên tảng đá kia đã đứng dậy, đáp lời: "Linh Tước đại ca, bên tiểu thư vẫn chưa có tin tức truyền đến."
Người được gọi là Linh Tước vẫn ngồi xếp bằng trên nóc xe, ánh mắt có chút bất mãn liếc nhìn đồng bọn, nói: "Thanh Tước, ngươi cũng không cần lúc nào cũng biện hộ cho nàng ta. Nàng ta lúc nào cũng tùy hứng như vậy. Nếu không phải vì nàng, có lẽ chúng ta đã sớm rút khỏi vùng này. Tổng quản Anh Tước bọn họ cũng không phải mạo hiểm dây dưa với tuần kỵ Thông U Phong."
Thanh niên trên tảng đá, được gọi là Thanh Tước, xấu hổ cười cười, giải thích: "Tiểu thư khi ấy chẳng phải muốn bắt sống một con vũ yến biến dị sao? Đó cũng là vì nghĩ cho huyết mạch của gia tộc."
Linh Tước hừ lạnh, nói: "Đã là hậu duệ huyết thống thuần khiết của gia tộc, nếu thực sự nghĩ cho huyết mạch thì tìm thêm vài nam nhân, mở chân sinh thêm mấy đứa nhỏ mới là đúng đắn!"
Thanh Tước mặt lộ vẻ lúng túng, tay chân có chút luống cuống, vội đứng dậy tìm cớ, cười khổ nói: "Ngồi đây lâu quá, chân tê rần rồi. Hoàng Tước canh ngoài sơn cốc nãy giờ, để ta đi thay hắn, cho hắn về nghỉ một chút."
Nói rồi, y nhanh chóng nhảy xuống tảng đá, chạy ra lối vào sơn cốc.
Linh Tước khinh thường liếc nhìn bóng lưng có phần hoảng hốt của Thanh Tước, lạnh lùng nói: "Nhát gan!"
…
Trên sườn núi, Thương Hạ có chút ngạc nhiên nói: "Hóa ra vẫn còn người ẩn nấp? May mà trước đó mình đã cẩn thận, không đi thẳng vào từ lối vào, nếu không chắc đã sớm bị phát hiện. Khi đó đừng nói đến việc cứu các đồng môn này, chỉ sợ chính mình cũng rơi vào bẫy của đối thủ."
Sau một thoáng trầm tư, Thương Hạ lặng lẽ rút lui khỏi sườn núi, sau đó vẫy tay gọi lôi điểu và Yến Nhi trở lại. Hắn ra hiệu bằng tay chân một hồi, giao phó xong việc mới quay lại mép sườn núi.
Trong lòng Thương Hạ vẫn còn vài phần bất an, không chắc liệu hai con chim đó có hiểu được chỉ thị của mình hay không.
…
Đăng bởi | mymythapcuu |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian |