Một địch hai
"… Một con vũ yến biến dị lạc đàn? Cứ cho là ngươi nói thật, ngươi nghĩ mình có thể bắt được nó sao? Nếu thực sự dễ dàng như vậy, chúng ta nhiều người rầm rộ đi săn vũ yến biến dị lại không bắt được con nào, chẳng phải ai nấy đều là phế vật ngu xuẩn à?"
Linh Tước hoàn toàn không tin lời Thanh Tước nói, rằng hắn đã phát hiện một con vũ yến biến dị đi lạc, suốt dọc đường không ngừng trách mắng hắn không nên tự ý rời khỏi sơn cốc.
"Ta thực sự phát hiện một con vũ yến biến dị đi lạc, hơn nữa nó trông như đã bị thương, ngay cả bay cũng rất khó khăn. Ta nghĩ đây là cơ hội hiếm có nên mới…"
Thanh Tước ra sức giải thích.
"Được được, cứ cho tất cả những gì ngươi nói đều là sự thật! Nhưng ngươi có chắc mình nhất định bắt sống được nó không?"
Linh Tước nhìn Thanh Tước với ánh mắt chỉ hận rèn sắt không thành thép.
Thanh Tước lặng người, không nói thêm lời nào. Lúc đó hắn chỉ nghĩ đây là một cơ hội khó gặp nên vội đuổi theo, hoàn toàn quên mất tính khí cứng rắn của vũ yến biến dị, một khi bị bắt là sẽ tự sát.
Thấy Thanh Tước không phản bác nữa, trong lòng Linh Tước tràn ngập cảm giác thành tựu, định nhân cơ hội tiếp tục truyền đạt kinh nghiệm của tiền bối trên đường về sơn cốc.
Thanh Tước bất lực, chỉ có thể cúi đầu ủ rũ nghe theo.
Lúc này, hai người đã tới trước lối vào sơn cốc. Linh Tước vẫn lải nhải không dứt, Thanh Tước vừa vô thức gật đầu vừa ngẩng lên nhìn khoảng cách còn lại.
Nào ngờ, cái ngẩng đầu ấy khiến hắn kinh hoàng tột độ.
Linh Tước thấy vậy, biết có điều bất thường, quay đầu nhìn về phía lối vào sơn cốc, nhưng thứ lọt vào mắt hắn chỉ là một luồng ánh sáng kim hồng sắc.
"Aaa!"
Linh Tước chỉ kịp giơ tay lên chắn theo phản xạ, lôi quang sấm sét mạnh mẽ đã đánh cánh tay hắn thành một mảnh than cháy. Ánh chớp còn sót lại khiến nửa khuôn mặt hắn máu thịt bầy nhầy. Tiếp theo, toàn thân hắn bị hất tung, nặng nề rơi xuống đất.
Đòn tập kích bất ngờ của Thương Hạ gần như áp đảo. Chỉ một đòn đã khiến kẻ mạnh hơn trong hai người, Linh Tước, trọng thương.
Biến hoá đột ngột này khiến Thanh Tước bên cạnh nhất thời sững sờ, nhưng dù sao hắn cũng là một võ tu có thể hành tẩu trong Chiến vực Lưỡng Giới, rất nhanh đã phản ứng lại, dùng song quyền ngăn chặn, một cặp bao tay lập tức được đeo vào.
Thương Hạ dùng một đạo Hỗn Nguyên Tịch Lịch Thủ lập công, ngay sau đó lao ra khỏi nơi ẩn nấp, còn cách đối phương hơn mười trượng đã tung người nhảy lên. Thanh nhuyễn kiếm trung phẩm bên hông dưới sự gia trì của nguyên khí âm dương trong cơ thể, đã thẳng như dây cung, mũi kiếm lóe lên ánh sáng nguyên khí mờ ảo, đâm thẳng vào ngực Thanh Tước.
Song, Thương Hạ đã đánh giá thấp đối thủ. Dù Thanh Tước có tu vi Huyết Nguyên Cảnh chỉ ngang với Võ Nguyên Cảnh, chưa đạt đến Võ Cực Cảnh như Thương Hạ, nhưng kinh nghiệm chiến đấu và khả năng ứng biến trong tình thế nguy hiểm của hắn lại vô cùng đáng nể.
Một kiếm của Thương Hạ tuy nhanh và mạnh, nhưng chỉ dựa vào sự bất ngờ cùng nguyên khí âm dương gia trì, lại thiếu biến hóa do không thạo kiếm pháp, cuối cùng đã bị hai luồng quyền phong do Thanh Tước liên tục vung ra đẩy lệch đi.
Dựa vào lợi thế của Lợi khí trung phẩm, Thương Hạ khiến bao tay của Thanh Tước bị rạch ra hai vết sâu, nhưng không thể làm đối phương bị thương.
Thanh Tước lại mượn lực đạo từ cú tấn công của Thương Hạ, liên tiếp lùi hai bước lớn, vừa kéo giãn khoảng cách, vừa bảo vệ Linh Tước bị trọng thương ở phía sau.
Mãi đến lúc này, dư chấn từ cuộc giao đấu chớp nhoáng giữa hai người mới lan ra hai bên vách núi, tạo nên cảnh tượng đá núi sụp đổ trên diện rộng.
Linh Tước cũng đã gượng dậy từ mặt đất, tay phải còn nguyên vẹn của hắn rút ra một cây roi chín đốt bên thắt lưng.
Cánh tay trái đã bị lôi quang thiêu cháy thành than đen từ khuỷu trở xuống, thậm chí vài tia điện còn đánh trúng vào bên mặt trái, khiến cả khuôn mặt Linh Tước gần như bị liệt, tầm nhìn của mắt trái trở nên mờ mịt.
Nhưng với tư cách là một võ tu phi phàm thuộc tầng ba Huyết Cực Cảnh, sinh mệnh lực mạnh mẽ giúp hắn dù bị thương nặng như vậy nhưng vẫn có thể tiếp tục chiến đấu.
"Hóa ra là ngươi."
Linh Tước nhớ rất rõ thiếu niên võ tu của Thương Vũ Giới trước mặt.
Hôm đó, chính hắn đã mang con vũ yến biến dị bị nhốt trong lồng đi, khiến Yến Minh, Hồng Tước và Hôi Tước phải truy đuổi. Và cũng vì vậy, bọn họ mới buộc phải mạo hiểm ở lại khu vực này đến tận bây giờ.
Không đúng!
Hôm đó, tên tiểu tử này bị Yến Minh đuổi theo. Bây giờ hắn lại xuất hiện ở đây, vậy những người đã truy đuổi hắn đâu?
Trước đó Linh Tước vẫn luôn thấy chướng mắt với cách hành xử của Yến Minh, điều này không có nghĩa hắn không hiểu tầm quan trọng của nàng, một trong số ít hậu duệ thuần huyết của Phong Yến gia tộc.
"Yến Minh đâu? Nàng đang ở đâu?"
Có lẽ chính hắn cũng không nhận ra, ngay cả khi cánh tay trái đã cháy thành than, mắt trái gần như mù hẳn, hắn vẫn có thể giữ bình tĩnh. Nhưng giờ đây, tay phải cầm roi chín đốt lại bắt đầu run rẩy.
Thương Hạ đột nhiên phát hiện tầm quan trọng của nữ võ tu Yến Minh, có lẽ chỉ cần nói vài lời dối trá cũng đủ khiến đối phương phát điên.
"Hừ, ta đã xuất hiện ở đây, vậy ngươi nghĩ sao?"
Thương Hạ phải thừa nhận rằng, sau khi chiếm thế thượng phong, hắn nảy sinh ý định trêu chọc đối phương, và trong đó không tránh khỏi ý nghĩ trả đũa nữ võ giả Yến Minh.
Xét cho cùng, từ đầu đến cuối, Thương Hạ chưa bao giờ thật sự chiếm được lợi thế nào từ nàng, thậm chí trước khi tiến giai hắn còn bị nàng ép đến mức vô cùng chật vật.
Tuy nhiên, Thương Hạ không hề biết, sau khi nghe lời hắn nói, sắc mặt Linh Tước trở nên xám ngoét, ngược lại bàn tay phải đang run rẩy của hắn đột nhiên trở nên ổn định, đồng thời nắm chặt cây roi chín đốt hơn nữa.
"Nếu đã như vậy, ngươi đi chết đi!"
Linh Tước bất ngờ lao đến, roi chín đốt trong tay mang theo tiếng rít sắc bén, quét ngang về phía Thương Hạ.
Nơi nó đi qua, để lại tàn ảnh như muốn xé rách không khí.
Sắc mặt Thương Hạ biến đổi, đột nhiên hiểu rằng mình đã bị đối phương đùa bỡn.
Những kẻ lão luyện từng vào Chiến vực Lưỡng Giới vô số lần, trải qua không biết bao nhiêu hiểm cảnh như Linh Tước, không phải hạng người mà một tên võ tu non nớt như Thương Hạ có thể so bì.
Tâm tính lãnh khốc, ý chí kiên định của hắn, há có thể dễ dàng bị vài lời của Thương Hạ làm lung lay?
Cảm xúc mất kiểm soát mà Linh Tước biểu hiện chẳng qua chỉ là để dụ Thương Hạ buông lỏng cảnh giác, đồng thời tranh thủ thời gian để hồi phục một ngụm nguyên khí.
Nói thật là Linh Tước đã thành công, hơn nữa vừa ra tay đã là chiêu thức liều mạng cùng kẻ địch đồng quy vu tận.
May mắn thay, trong thời khắc mấu chốt, Thương Hạ vẫn giữ được bình tĩnh. Chỉ thấy hắn tay phải cầm kiếm, trong khi tay trái chậm rãi đẩy ra một chưởng.
Thức thứ hai của Hỗn Nguyên Chưởng, Vô Thị Viễn Cận.
Chưởng kình hùng hậu áp súc không khí, làm cho khoảng không trước lòng bàn tay trong phạm vi ba thước giống như trống rỗng, nhìn như khu vực này hoàn toàn sụp đổ.
Linh Tước ở cách Thương Hạ mấy trượng, ngực đột nhiên lõm xuống, máu tươi chảy ra từ mũi và miệng.
Thế nhưng hắn hoàn toàn phớt lờ thương tích, thậm chí không tránh né bất kỳ đòn công kích nào từ Thương Hạ, mà tiếp tục lao thẳng tới.
Tên này quyết tâm đi chết, muốn kéo ta cùng chôn cùng.
Trong nháy mắt Thương Hạ hiểu rõ ý đồ của đối phương, mũi kiếm khẽ rung, nhắm thẳng vào cổ tay cầm roi chín đốt của Linh Tước chém tới.
Kiếm chưa kịp chạm, luồng kiếm khí sắc bén đã rạch ra từng đạo vết thương trên tay phải của Linh Tước.
Không ngờ Linh Tước đột ngột phun ra một ngụm máu tươi, máu hóa thành cơn mưa đỏ bắn thẳng vào mặt Thương Hạ.
Thương Hạ đành thu tay, dùng tay kia mở quạt xếp che ở trước mặt, phần lớn mưa máu bị quạt gạt đi. Tuy không dính lên người giọt nào, nhưng bề mặt quạt đã bị máu bắn dính một phần ba.
Vì quạt che mất tầm nhìn, đường kiếm của Thương Hạ cũng bị lệch, chỉ chém trúng cây roi chín đốt, không thể ngăn cản Linh Tước tiếp tục lao tới.
Ý đồ ban đầu của Linh Tước là dù phải hy sinh mạng sống cũng muốn dùng roi chín đốt trói chặt Thương Hạ, tạo cơ hội để Thanh Tước tung ra đòn chí mạng.
Tuy nhiên, cây roi bị Ngọc Hà nhuyễn kiếm của Thương Hạ chém trúng, dẫn đến bị trượt mục tiêu. Lại thêm Thương Hạ dùng cánh tay trái đỡ lấy, khiến roi quấn chặt vào cánh tay hắn.
Ánh mắt Linh Tước lóe lên, loạng choạng rút ngắn khoảng cách giữa hai người, đâm thẳng vào Thương Hạ.
Nguyên khí trong cơ thể Thương Hạ tuôn trào, luồng điện quang lớn bao trùm cánh tay trái của hắn, truyền ngược vào roi chín đốt thẳng đến cánh tay phải còn lại của Linh Tước, khiến cả người hắn chìm trong ánh điện, co giật dữ dội như lên cơn động kinh, không còn khả năng tiến thêm.
"Thanh Tước, còn không mau giết hắn!"
Linh Tước gần như nghiến răng nghiến lợi nói ra câu này.
Truyện Liệp Thiên Tranh Phong (Dịch) tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.
Đăng bởi | mymythapcuu |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian |