Một kích chí mạng
Vũ yến biến dị là loài chim cực kỳ cảnh giác!
Thanh Tước vừa dựa vào các tảng đá, cành cây để che chắn, vừa thận trọng tiếp cận gốc đại thụ nơi con vũ yến biến dị đang đậu, đồng thời cố gắng hồi tưởng lại những đặc điểm và thói quen của loài này.
Thông thường, vũ yến biến dị là loài sinh sống theo bầy đàn...
Nhưng giờ đây, trên các cây xung quanh chỉ có duy nhất một con!
Vậy rõ ràng là một con vũ yến biến dị lạc bầy, trừ phi...
Khi trong lòng Thanh Tước vừa dấy lên chút nghi hoặc, vũ yến biến dị trên ngọn cây gần đó dường như đã cảm nhận được nguy hiểm đang đến gần. Nó bất an vỗ cánh một cái, sau đó nhảy khỏi ngọn cây, làm động tác chuẩn bị bay lên.
Tim Thanh Tước như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực...
Tuy nhiên, hắn nhanh chóng nhận ra, vũ yến biến dị vừa rời khỏi ngọn cây không những không bay lên được, mà thân thể còn đột ngột rơi xuống, suýt chút nữa đã đập xuống mặt đất.
Nó vẫn cố gắng vỗ cánh một cách chật vật, phát ra những tiếng kêu mà trong tai Thanh Tước nghe như tiếng rên rỉ bi thảm, đường bay thì xiêu vẹo. Cuối cùng, nó khó khăn đáp xuống ngọn cây cách đó khoảng hai, ba mươi trượng.
“Ha, quả nhiên, nó đã bị thương, thảo nào lại lạc bầy!”
Trong lòng Thanh Tước tràn ngập hưng phấn: “Đúng là trời ban tặng Thanh Tước ta món quà lớn này. Nếu có thể bắt sống được nó, ta sẽ có cơ hội dùng nó để tinh lọc linh huyết trong cơ thể. Đến khi ấy, cái tên Thanh Tước này không còn xứng với ta nữa. Ta sẽ mang họ Yến, biểu tượng của dòng dõi thuần huyết chính tông. Khi ấy, cái tên Yến Thanh nghe mới hợp lý biết bao…”
Thời điểm Thanh Tước đang chìm trong viễn cảnh huy hoàng của tương lai, hắn hoàn toàn không nhận ra, khoảng cách giữa hắn và lối vào sơn cốc đang ngày một xa hơn khi hắn mải mê lần theo dấu vết của vũ yến biến dị.
…
Trên sườn núi, Thương Hạ tận mắt chứng kiến Linh Tước rời khỏi cửa sơn cốc.
Trong lòng hắn vui mừng khôn xiết, không ngờ lôi điểu và Yến Nhi thật sự hiểu được ý của mình.
Nhưng vấn đề bây giờ là xem Yến Nhi có thể kéo dài thời gian được bao lâu!
Không ổn, cần phải giải quyết nhanh gọn. Một con chim nhỏ đã làm đến mức này, mình không thể đòi hỏi thêm được nữa!
Thương Hạ nhắm đúng thời cơ, bắt đầu xuất phát từ điểm mù trong tầm nhìn của Hoàng Tước dưới sơn cốc, lợi dụng các tảng đá che chắn, tiếp cận phía sau hắn từng chút một.
Trong sơn cốc, Hoàng Tước hoàn toàn không biết nguy hiểm đang đến gần.
Hắn có vẻ là một kẻ ham uống rượu, lúc ở trước mặt Linh Tước dường như còn biết kiềm chế.
Giờ đây Linh Tước vừa rời đi, túi da hươu đựng rượu mạnh trong tay hắn nhanh chóng bị uống cạn.
Sau đó, hắn ngang nhiên bước tới trước một trong những chiếc Cẩm Vân Xa, thành thạo lôi ra một thùng rượu, mở nắp, cắm chiếc phễu gắn bên cạnh thùng kê vào miệng túi da hươu, dùng gáo tre múc đầy một gáo. Hắn uống ừng ực vào miệng trước, rồi mới bắt đầu đổ rượu vào túi da hươu.
Hương rượu nồng đậm ngay lập tức lan tỏa khắp sơn cốc, đó là mùi vị của rượu Bách Thảo (Bách Thảo Nhưỡng).
So với Bách Hoa Lộ mà Thương Hạ mang theo bên mình, rượu Bách Thảo có tác dụng chữa thương, đặc biệt hiệu quả với các tổn thương nội tạng. Trong khi đó, Bách Hoa Lộ lại đơn thuần giúp khôi phục nguyên khí tiêu hao trong cơ thể võ tu.
Lúc này, Thương Hạ đã từ sườn núi xuống tới lưng chừng, chỉ cách sơn cốc khoảng hai, ba mươi trượng.
Hiện giờ, địa hình có thể che giấu thân hình của hắn ngày càng ít đi. Thương Hạ thậm chí còn thấy không ít đồng môn giữa trung tâm sơn cốc đã phát hiện ra hắn và quay đầu nhìn, ánh mắt một số người còn ánh lên sự kích động cùng hy vọng.
May thay, tất cả đều hiểu rõ trong tình thế này tuyệt đối không được phát ra âm thanh, tránh để võ tu Thương Linh trong sơn cốc nhận thấy điều bất thường. Bọn họ chỉ có thể dùng ánh mắt ra hiệu cho nhau, không ai được phát ra tiếng động, thậm chí cả ánh nhìn cũng không nên hướng về phía Thương Hạ.
Dẫu vậy, phần lớn họ vẫn là những thiếu niên non nớt, thời điểm nhìn thấy hy vọng được cứu thoát, khó tránh khỏi xuất hiện một chút xao động.
Hoàng Tước bất ngờ quay đầu lại, nhe răng cười để lộ cả hàm răng vàng khè, hơi rượu phả ra nồng nặc: "Sao hả? Giờ đây chỉ còn lại mỗi đại gia Hoàng Tước nhà ngươi ở đây, có phải các ngươi đang nghĩ cơ hội thoát thân đã tới?"
Thấy hơn mười thiếu niên nam nữ ngồi xổm dưới đất, từng người đều cúi đầu, không dám trả lời, Hoàng Tước càng cảm thấy sảng khoái trong lòng. Trên khuôn mặt đầy thịt của hắn hiện lên một nụ cười dữ tợn: "Bây giờ chúng ta chơi một trò chơi. Đừng nói đại gia Hoàng Tước nhà ngươi không cho các ngươi cơ hội, từ giờ các ngươi có thể nghĩ cách trốn đi. Trong lúc đại gia Hoàng Tước còn chưa uống hết túi rượu này, ta cam đoan sẽ không đuổi theo các ngươi. Sao hả?"
"Trò chơi bắt đầu ngay bây giờ!"
Vừa nói, Hoàng Tước vừa lắc lắc túi da hươu trong tay, chuẩn bị ngửa đầu rót rượu vào miệng.
"Mọi người đừng nghe hắn, hắn chỉ muốn tìm lý do để đánh chúng ta một trận!"
Hoàng Tước "hừm" một tiếng, cái đầu đang định quay đi lại quay trở về, nhìn chằm chằm kẻ vừa nói, ánh mắt lóe lên hung quang: "Tiểu tử, ngươi dám nghi ngờ đại gia Hoàng Tước nhà ngươi?"
Hoàng Tử Hoa bị ánh mắt của Hoàng Tước chiếu vào, khí thế vừa nói lập tức suy yếu. Hắn dường như nhớ lại ký ức đau thương nào đó, ánh mắt trở nên lẩn tránh.
Tuy nhiên, khi ánh mắt của hắn không để lộ dấu vết nào liếc về phía sau lưng Hoàng Tước, không biết lấy dũng khí từ đâu, Hoàng Tử Hoa lại ngẩng đầu, can đảm đối diện với ánh mắt hung ác của Hoàng Tước: "Ngươi chỉ là một kẻ biến thái! Người của chúng ta sớm muộn gì cũng tìm tới nơi này, khi đó ngươi..."
"Tiểu tử, không cần chờ tới khi ấy, có tin đại gia nhà ngươi rút gân, lóc xương ngươi ngay bây giờ không?"
Hoàng Tước chụp lấy cổ áo của Hoàng Tử Hoa, chỉ bằng một tay đã nhấc hắn lên ngay trước mặt mình.
Hoàng Tử Hoa nghiêng đầu, cố tránh những tia nước bọt đang phun ra từ miệng Hoàng Tước, đồng thời lạnh lùng cười, nhìn về phía sau lưng hắn: "Ngươi hết cơ hội rồi!"
Hoàng Tước đầu tiên là sửng sốt, sau đó như nhận ra điều gì, đột nhiên quay đầu nhìn về phía sau.
Tuy nhiên, trong ánh mắt hắn, hình ảnh cuối cùng mà hắn nhìn thấy lại là một thanh loan đao hình lá liễu quen thuộc lạ kỳ!
"Đó chẳng phải là Lợi khí tùy thân của Minh tiểu thư hay sao?"
Mang theo nghi vấn cuối cùng, ý thức của võ tu Thương Linh - Hoàng Tước hoàn toàn chìm vào bóng tối.
"Thương sư huynh!"
Hoàng Tử Hoa không màng đến việc toàn thân bị máu phun đầy, phấn khích gọi Thương Hạ đang đi tới.
Chỉ là lúc này hình tượng của hắn thực sự không được tốt, trông chẳng khác nào lệ quỷ.
"Suỵt!"
Thương Hạ ra dấu im lặng, sau đó gật đầu với đám đồng môn, trao một thanh loan đao hình lá liễu cho Hoàng Tử Hoa, thanh còn lại thì ném tới trước mặt Tiêu Hải Đường. Hắn nhanh chóng bước đi không một tiếng động về phía lối vào sơn cốc.
Lúc này, tất cả mới nhớ ra bọn họ vẫn chưa thoát khỏi nguy hiểm, bên ngoài sơn cốc vẫn còn hai võ tu Thương Linh, mà dường như chỉ có một mình Thương Hạ đến giải cứu họ.
"Há, đây là Lợi khí hạ phẩm!"
Hoàng Tử Hoa cầm thanh loan đao hình lá liễu trong tay, ánh mắt lập tức sáng lên, buột miệng bật thốt.
"Ngươi nhanh lên chút đi, ta nhớ trong một chiếc Cẩm Vân Xa có vài chiếc Xuyên Vân Nỏ. Chúng ta tuy chưa phải võ giả phi phàm, nhưng có mấy chiếc Xuyên Vân Nỏ ấy, không chừng có thể giúp thủ tịch một tay!"
Tiêu Hải Đường đã dùng loan đao hình lá liễu chặt đứt dây trói tay chân, sau đó quay lại giúp đỡ những đồng môn khác.
Hoàng Tử Hoa "ồ" một tiếng, cũng lập tức làm theo, rất nhanh tất cả mọi người đã thoát khỏi sự trói buộc.
Lúc này, Hoàng Tử Hoa cầm loan đao trong tay, ánh mắt lại hướng về thi thể cụt đầu dưới đất, khẽ cảm thán: "Rốt cuộc thủ tịch làm thế nào được vậy? Hoàng Tước từng thể hiện tu vi Võ Nguyên Cảnh hậu kỳ, vậy mà lại bị thủ tịch lặng lẽ tiếp cận từ sau lưng, một đao chặt đứt đầu, chết mà không kịp hiểu chuyện gì xảy ra."
Ngay lúc đó, một chiếc Xuyên Vân Nỏ bị ném tới, Hoàng Tử Hoa vội vàng đón lấy.
"Nói không chừng hiện tại thủ tịch sư huynh đã đạt tới Võ Cực Cảnh rồi," giọng nói của Tiêu Hải Đường truyền đến từ bên cạnh Cẩm Vân Xa: "Dĩ nhiên, ngươi cố tình gây sự chú ý cũng đã giúp thủ tịch dễ dàng chặt đầu hắn từ phía sau."
Nghe vậy, Hoàng Tử Hoa lập tức há miệng cười không thành tiếng hai lần, dường như đã đợi sẵn câu nói này, thấp giọng nhưng không giấu được vẻ tự mãn: "Đúng vậy, đúng vậy, chắc chắn rồi!"
Lời vừa dứt, liền nghe thấy một tiếng sấm nổ vang rền tại lối vào sơn cốc.
Nhóm sinh đồ liền nhìn về phía ấy, chỉ thấy từng tia sáng lóe lên không ngừng, kèm theo tiếng kêu gào thảm thiết và những câu chửi rủa vang dội truyền tới.
"Đi mau!"
Hoàng Tử Hoa và Tiêu Hải Đường hét lên theo phản xạ, cầm Xuyên Vân Nỏ chạy vội ra ngoài.
…
Đăng bởi | mymythapcuu |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian |