Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nghe tên đã giống phản diện

Phiên bản Dịch · 1895 chữ

Võ Cực Cảnh có ý nghĩa gì?

Tiêu chuẩn để sinh đồ nội xá tiến vào thượng xá trong Thông U học viện là phải đạt Võ Cực Cảnh!

Tiêu chuẩn thấp nhất dành cho các huấn đạo của lục phòng ngoại xá là thực lực phải đạt đến Võ Cực Cảnh!

Hai vị huấn đạo Lưu Tri Phi và Tôn Hải Vi, thực lực cũng chỉ mới đạt đến Võ Cực Cảnh!

Vậy mà bây giờ một sinh đồ ngoại xá lưu ban lại vượt qua ngưỡng này, đạt đến Võ Cực Cảnh!

"Ha, thế mà lại che giấu tu vi, ngay cả Cổ mỗ cũng bị lừa!"

Cổ Vân Thiên giáo tập nhìn ra giữa sân cười một cách đầy ẩn ý.

Còn Trương Hảo Cổ bên cạnh hắn thì vẻ mặt trầm tư, không biết đang suy nghĩ cái gì.

Còn có một người khác cũng có vẻ không vui là Lưu Tri Phi ở một bên của Diễn Võ Trường. Rõ ràng hắn không biết Chu Anh đã tiến giai Võ Cực Cảnh, tình hình dường như đang phát triển theo hướng ngoài tầm kiểm soát của hắn.

Tôn Hải Vi lúc này cũng nhìn về phía đấu trường với vẻ mặt lo lắng.

"Xong rồi xong rồi, lần này Thương thủ tịch chắc chắn sẽ thất bại!"

"Võ Nguyên Cảnh và Võ Cực Cảnh, giữa hai cảnh giới này có sự khác biệt rất lớn!"

"Hắc hắc, tên phế vật trước đây bị coi thường lại quật khởi, dẫm nát thiên chi kiêu tử dưới chân. Cảnh tượng này nếu bị Mộc Thanh Vũ nhìn thấy, không biết sẽ có cảm tưởng gì?"

"Nhắc mới nhớ, mấy người Thương thủ tịch đã từ hôn ngay trước mặt người ta, thật sự là quá đáng!"

"Cũng phải, nam nhân nào chịu nổi sự sỉ nhục như thế chứ?"

"Ha hả, các ngươi cảm thấy Thương Hạ chắc chắn sẽ thua nên mới dám nói ra những lời này sau sao..."

"Ngươi, cút..."

Chu Anh đột ngột bộc lộ tu vi Võ Cực Cảnh ở Diễn Võ Trường, gây chấn động không ngờ đối với tất cả những người đang quan sát, ngay cả Thương Hạ cũng cảm thấy ngoài ý muốn.

"Thì ra đây mới là lá bài tẩy thật sự của ngươi! Nửa năm, từ Khí Huyết Cảnh hậu kỳ vượt qua hai cấp bậc lớn, rốt cuộc làm sao ngươi làm được?"

Thương Hạ lộ vẻ kinh ngạc, như thể chính mình cũng cảm thấy sắp bị đối phương nghịch tập.

"Muốn biết sao? Đợi Chu mỗ đạp ngươi dưới chân rồi từ từ nói cho ngươi biết!"

Chu Anh lộ ra nụ cười tàn nhẫn, huyết diễm dưới sự điều khiển của hắn tiến tới bao quanh Thương Hạ.

Hắn không chỉ muốn đánh bại Thương Hạ trước mặt tất cả mọi người, giành lấy vị trí thủ tịch, mà còn muốn hạ nhục đối phương, trả lại những sỉ nhục mà Thương Hạ đã gây ra cho mình trước đây gấp trăm lần!

Hắn thậm chí đã tưởng tượng ra vẻ mặt hoảng loạn của Thương Hạ ở giây tiếp theo.

Tuy nhiên, cảnh tượng mà hắn dự đoán lại không xảy ra, Thương Hạ bình thản nhìn huyết diễm bao vây, trong ánh mắt còn mang theo một chút thất vọng, cười hỏi: “Chỉ có thế thôi sao?”

Chu Anh bị thái độ lạnh nhạt của Thương Hạ làm cho tim run lên, nhưng khi nghĩ đến việc mình đã tiến cấp Võ Cực Cảnh, sự tự tin lại trào dâng, hắn cười lạnh nói: “Giả thần giả quỷ, hôm nay ta sẽ khiến ngươi, Thương thủ tịch ngoại xá, trở thành trò cười!”

Chu Anh vừa dứt lời, huyết sắc hỏa diễm đã hoàn toàn bao quanh, trong chớp mắt nó hóa thành một biển lửa, lao thẳng vào Thương Hạ ở vị trí trung tâm.

“Đây là Hỏa Cực Cảnh của Lưỡng Cực Cảnh, nếu như vậy tầng hai của hắn trong Lưỡng Cực Cảnh hẳn sẽ chuyển sang Thủy Cực Cảnh, hoặc là Băng Cực Cảnh nhỉ?”

Một sinh đồ thượng xá thì thầm nghị luận. Mấy sinh đồ nội xá và ngoại xá bên cạnh vội vàng dựng tai lên lắng nghe, sợ bỏ lỡ điều gì.

Những miêu tả cụ thể về cảnh giới tu vi, khi chưa đạt đến cảnh giới đó, học viện sẽ không dễ dàng truyền đạt.

Không phải là vì bảo mật hay quý trọng, mà là vì nếu truyền thụ trước, sẽ chỉ gây hại cho sinh đồ.

Ở sát biên giới Diễn Võ Trường, hai vị huấn đạo Lưu Tri Phi và Tôn Hải Vi đã sẵn sàng cứu người bất cứ lúc nào. Chỉ có một mình Viên Tử Lộ, người làm trọng tài, vẫn thờ ơ quan sát. Ánh mắt của hắn lúc này nhìn vào hai người giao thủ càng trở nên sắc bén đến đáng sợ.

“Aizz,” thời khắc huyết sắc hoả hải sắp nhấn chìm Thương Hạ, một tiếng thở dài vang lên từ bên trong: “Chu sư huynh, ta vốn dĩ rất mong chờ trận chiến với ngươi, nhưng không ngờ ngươi lại liều lĩnh chọn tiến giai Võ Cực Cảnh, nói thật là ta rất thất vọng!”

Chu Anh cười nham hiểm: “Đến chết còn cứng miệng, ngươi chiếm được cái chức thủ tịch ngoại xá như thế sao? Đúng là trò hề!”

Trong lúc hai người đang đối thoại, Chu Anh trông có vẻ đã hoàn toàn áp chế được Thương Hạ, các sinh đồ xung quanh lại bắt đầu xì xầm bàn tán.

“Ta không nghe nhầm chứ? Thương thủ tịch, à không, Thương Hạ nói cái gì mà ‘thất vọng’ cơ?”

“Người ta là Lưỡng Cực Cảnh, còn hắn chỉ mới là Võ Nguyên Cảnh. Chênh lệch cả một vị giai, Thương Hạ có tư cách gì mà nói vậy?”

“Cái này gọi là gì, người thua, miệng không thua à! Chỉ là vài câu xã giao thôi mà!”

Ngay lúc này, một tiếng cười nhẹ từ trong hoả hải đã bao phủ Thương Hạ vang lên, lại một lần nữa thu hút sự chú ý của tất cả mọi người: “Thôi được, nếu sư huynh có lòng chỉ giáo, sư đệ đây liều mạng dạy huynh một bài học…”

Huyết sắc hoả hải của Chu Anh rõ ràng đã chiếm ưu thế, lại chậm chạp không thể giành được chiến thắng quyết định. Ngay cả Viên Tử Lộ đứng bên cạnh làm trọng tài cũng không có động tĩnh gì. Lúc này trong lòng Chu Anh đã mơ hồ có cảm giác không ổn.

Tuy nhiên, với sự chênh lệch tuyệt đối về tu vi, hắn không tin và cũng không thể chấp nhận khả năng thất bại, chỉ có thể liên tục sử dụng viêm hoả huyết khí trong nguyên khí Lưỡng Cực Cảnh để duy trì sức ép của biển lửa.

“Chỉ giỏi to mồm!”

Chu Anh nghiến răng nghiến lợi, cố gắng nói ra bốn chữ.

Nhưng ngay lúc này, giọng nói của Thương Hạ lại vang lên trong biển lửa: “… Võ Cực Cảnh căn cơ không vững, trong mắt ta cũng chỉ là gà đất chó sành mà thôi!”

Vừa dứt lời, quang mang chói mắt từ trong biển lửa lập tức bùng lên.

Tiếp theo là một tiếng nổ vang trời, chấn động đến mức bên tai của tất cả các sinh đồ xung quanh đều vang lên tiếng "ong ong"!

Sau đó, họ nhìn thấy một đạo lôi quang sấm sét phóng ra từ trong biển lửa. Huyết sắc hỏa diễm trên quỹ đạo của nó lần lượt bị xóa sổ. Biển lửa vốn rộng lớn lập tức bị chia đôi, giống như gặp phải thiên địch nên chủ động nhường đường.

“Chuyện này…”

Chu Anh trợn tròn mắt, như thể nhìn thấy điều gì đó khó tin.

Tuy nhiên, hắn chưa kịp thốt ra một chữ nào, lôi quang đã đến gần. Cảm giác đau đớn dữ dội lập tức tràn ngập khắp cơ thể, Chu Anh cảm thấy toàn thân mình như bị xé nát. Sau đó, dưới sự thôi thúc của lực đạo khổng lồ, cả người hắn bị đánh văng ra xa.

Mất đi sự kiểm soát của Chu Anh, huyết sắc hỏa hải ngập trời ngay lập tức tan biến, Thương Hạ không chút tổn hại bước ra từ bên trong.

Cho đến lúc này, tất cả các sinh đồ đang quan sát trong Diễn Võ Trường mới như tỉnh mộng, tiếng kêu kinh ngạc vang lên khắp nơi.

Chuyện gì đã xảy ra?

Mọi người gần như không thể tin vào mắt mình.

Thương Hạ rõ ràng chưa tiến giai Võ Cực Cảnh, làm sao có thể vượt qua được sự chênh lệch tu vi một vị giai để lội ngược dòng và giành chiến thắng?

Trên thực tế, khi tất cả mọi người đều đang ngạc nhiên bàn tán, các giáo tập, huấn đạo, sinh đồ thượng xá và một số sinh đồ nội xá trong đấu trường đều giữ im lặng. Ánh mắt của không ít sinh đồ nội xá và thượng xá thoáng hiện vẻ phức tạp.

Khác với những người khác, ánh mắt của Thương Hạ lúc này lại nhìn về một đạo thân ảnh.

Khoảnh khắc Chu Anh bị đánh bay, người làm trọng tài là Viên Tử Lộ cũng gần như biến mất khỏi chỗ cũ cùng một lúc.

Giữa không trung, thân hình Viên Tử Lộ xuất hiện, tay đưa ra đặt lên người Chu Anh, những tia điện quang màu trắng đang bao quanh hắn lập tức biến mất.

Sau đó hai người rơi xuống đất, Chu Anh loạng choạng suýt nữa ngã xuống.

Còn Viên Tử Lộ thì thân hình hơi run lên, dưới chân truyền đến một tiếng nổ vang như vỡ vụn, rồi ánh mắt hắn nhìn Thương Hạ ở cách đó không xa có chút ngạc nhiên.

“Ta không tin… Ta có tu vi cao hơn ngươi, ngươi rốt cuộc đã dùng thủ đoạn gì?”

Chu Anh không thể chấp nhận thất bại của mình. Sau khi đứng vững, hắn thậm chí không để ý đến Viên Tử Lộ vừa giúp mình, vội vàng quay sang công kích Thương Hạ.

Đến lúc này, hắn dường như mới nhận ra sự hiện diện của Viên Tử Lộ, vội vàng quay lại nói: “Mong lão sư làm chủ!”

Trong mắt Chu Anh, hắn hoàn toàn áp đảo Thương Hạ về tu vi. Trong khi hai người đấu tay không, cách duy nhất để đối thủ thắng mình chính là Thương Hạ đã sử dụng thủ đoạn gian lận!

Viên Tử Lộ sắc mặt không vui, cũng không nhìn Chu Anh, lạnh lùng nói: “Trận chiến này, Thương Hạ thắng!”

“Không thể nào!”

Hai mắt Chu Anh đỏ ngầu, nói: “Hắn làm sao có thể thắng được, hắn chỉ mới là Võ Nguyên Cảnh, còn ta đã tiến giai Võ Cực Cảnh!”

Nói rồi, không để Viên Tử Lộ giải thích, Chu Anh chỉ tay về phía hắn, cười lớn: “Ha ha, ta hiểu rồi, các ngươi đều là cá mè một lứa! Ngay cả Viện Vệ Ti các ngươi cũng phải khuất phục trước dâm uy của Thương Bác sao?”

Bạn đang đọc Liệp Thiên Tranh Phong (Dịch) của Thụy Thu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi mymythapcuu
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.