Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tẩu tẩu xinh đẹp

Phiên bản Dịch · 1576 chữ

Chương 1: Tẩu tẩu xinh đẹp

"Lỗ tam ca, ngươi đây là?"

"Hàn nương tử, ta muốn mượn của ngươi chút lương thực."

"Lại mượn lương thực, phần trước đó mượn ngươi còn chưa trả đâu."

"Ta cũng không còn cách nào, nếu còn tiếp tục, hai miệng ăn nhà ta chắc chắn phải chết đói. Hàn nương tử, cầu ngươi thương tình, cho ta mượn thêm một chút nữa thôi, lần sau ta chắc chắn sẽ trả lại hết."

"Lần trước ngươi mượn cũng nói như vậy."

"Vậy ta tìm Mặc ca, chắc chắn hắn sẽ cho ta mượn, Mặc ca, Mặc ca."

" Lỗ tam ca, ngươi đừng gọi nữa, Mặc ca bị thương còn chưa tỉnh."

" Mặc ca, Mặc ca."

"Ngươi, haiz, thôi được rồi, ta cho ngươi mượn, nhưng mà, đây là lần cuối cùng, nhà ta cũng không đủ ăn."

"Được rồi."

"Hửm, sao lại ít vậy?"

"Ô ——"

Trong căn phòng sáng tỏ, những tiếng rì rầm như có như không quẩn quanh.

Trần Mặc mở đôi mắt mệt mỏi, có hơi mơ hồ, cảm thấy quanh thân ấm áp dễ chịu, chỉ có điều nơi hắn nằm hơi cứng, khiến toàn thân đau nhức khó miêu tả thành lời.

"Đây là đâu?"

Bỗng nhiên, hắn nhìn thấy một thân ảnh đi đến.

Đây là một người phụ nhân, trên đầu quấn khăn trùm, dung mạo xinh đẹp, người mặc váy ngắn, trông chỉ khoảng chừng hai mươi, dáng vẻ nở nang vừa phải, phảng phất mùi vị thành thục.

Nhìn thấy Trần Mặc tỉnh lại, đôi lông mày vốn đang nhíu chặt lập tức giãn ra, phụ nhân vui vẻ nói: "A... tiểu thúc tỉnh rồi."

"Tẩu tẩu." Trần Mặc vô thức lên tiếng.

...

Ngày hôm sau, Trần Mặc đứng ở trong sân, nhìn gian nhà đất trước mắt, khó mà tiếp nhận được sự thật.

Hắn xuyên không rồi.

Nơi này là hoàng triều Đại Tống.

Còn chỗ hắn đang đứng đây là một sơn thôn nhỏ tên là Phúc Trạch, ở huyện Bình Đình, quận Nam Dương thuộc Thanh Châu của Đại Tống hoàng triều.

Mà Đại Tống này không phải là Đại Tống trong lịch sử, theo ký ức của nguyên chủ, nơi này hoàn toàn khác với Tống triều mà hắn biết, còn có thể tu luyện thành "Võ giả".

Nguyên thân cũng tên là Trần Mặc, đứng thứ hai trong nhà, hiện giờ mới mười sáu, đang là đồng sinh vừa thi đỗ cấp huyện, chuẩn bị thi Phủ.

Trên hắn có một người đại ca đã tòng quân.

Có điều, đại ca hắn bị trọng thương trên chiến trường, khi trở về thôn Phúc Trạch thì đã thoi thóp. Lúc ấy, lão nương trong nhà vẫn còn sống, bà bỏ ra hơn phân nửa tài sản tích cóp được, cưới một nương tử xung hỉ cho lão đại nhà mình, kết quả, vừa cưới được không bao lâu thì đại ca hắn đã buông tay nhân gian, để lại người tẩu tẩu góa bụa này.

"Tiểu thúc, cơm nấu xong rồi." Lúc này, tẩu tẩu Hàn An Nương bưng một cái chén sành từ kho củi đi ra.

Cơm ở đây được nấu từ lúa mạch, còn có thêm mấy cái bánh bột ngô.

Cơm này là món chính của người dân thường ở phương Bắc, được nấu từ các loại hoa màu như ngô, lúa mì cùng rau dại.

Nói đúng ra, huyện Bình Đình cũng không được tính là phương Bắc, chỉ có điều nơi này gần phương Bắc nên ẩm thực cũng tương tự.

Món cơm này, hôm qua hắn vừa nếm dã ngừng đũa, đối với kẻ đã quen ăn cơm trắng như hắn mà nói, miếng đầu tiên đã trực tiếp phun ra.

Không phải khó ăn, mà quả thực là khó nuốt trôi.

Nếu phải dùng từ ngữ để khái quát thì nó chẳng khác nào lương thực thô chưa qua chế biến.

Dựa theo tiêu chuẩn trước khi xuyên qua để nhận xét thì thứ này heo cũng không thèm ăn.

"Tiểu thúc không đói sao?"

Hàn An Nương thấy Trần Mặc nhìn cơm ngẩn người, tưởng rằng hắn thấy không ngon miệng.

"Ai, phải chậm rãi thích nghi thôi."

Trần Mặc lắc đầu, cầm lấy một cái bánh bột ngô, bắt đầu ăn.

Hắn đã từng đọc qua tiểu thuyết, theo lý thuyết thì, những kẻ như hắn vốn không đạt yêu cầu xuyên không.

Hắn nối nghiệp cha mình, vừa tốt nghiệp đại học đã tiếp quản sa trường từ tay mình, sau đó mở một quán bar, mặc dù thời gian gần đây kinh tế đình trệ nhưng cũng không lo ăn mặc, mỹ nữ vờn quanh, cuộc sống vô cùng tốt đẹp, phong phú.

Kết quả là vừa mới uống mấy ngụm rượu vang, tỉnh lại sau giấc ngủ liền biến thành một thiếu niên mười sáu tuổi ở nơi này.

Còn là một kẻ thấp cổ bé họng nữa chứ.

Mấu chốt nhất là, căn cứ theo ký ức của nguyên chủ, thế đạo này đang không yên ổn.

Năm ngoái, cả vùng phía Bắc gặp đại hạn, đất đai nghìn dặm đều cằn cỗi.

Năm nay, phương Nam gặp lũ lụt, lương thực không thu hoạch được bao nhiêu, giá lương thực lạm phát nghiêm trọng.

Vào tháng Năm, phương Bắc phát sinh phản loạn, càng ngày càng nghiêm trọng.

Tháng trước, triều đình còn vừa mới thua trận, tăng thuế.

Từ một phú nhị đại không lo ăn mặc giờ biến thành một bình dân cả tính mạng cũng khó giữ, đổi lại là người khác thì ai chịu đựng được.

Tin tức tốt duy nhất là, sau khi xuyên qua, vết thương trên người thân thể này đã dần lành lại.

Nói đến thì, hắn có thể bình tĩnh tiếp nhận cỗ thân thể này, cũng là vì Hàn An Nương.

Hắn ngẩng đầu nhìn qua nữ tử trước mặt, nàng mặc một chiếc váy xanh, tương đối mộc mạch, mặc dù dung mạo không kinh diễm nhưng cũng thuộc hàng thượng đẳng.

Tuổi nhiều nhất cũng mới chừng hai mươi, mấu chốt là, có một đôi mắt hạnh như nước hồ thu, thân thể cao gầy tràn ngập mị lực thành thục.

Đôi môi hơi nhếch, căng mọng hồng nhuận.

Theo lý thuyết, một gia đình bình dân không thể nào cưới nổi một cô nương tú khí như thế.

So với nguyên chủ yếu nhược nhiều bệnh, lão đại từ nhỏ đã có sức mạnh như trâu, tham gia quân ngũ chưa tới hai năm đã dựng được chiến công, được phong làm Bách phu trưởng, nhận thưởng không ít. Hắn ta mua mấy mẫu đất cần ở huyện Bình Đình, xây dựng lại căn nhà tranh lúc đầu thành nhà đất như hiện tại.

Đáng tiếc lại không có phúc khí, năm ngoái trọng thương về nhà cứ sốt cao không lùi, thuốc thang cũng không chữa được, chẳng mất chốc đã đi.

Mà lão đại vừa đi, căn nhà này chẳng khác gì mất đi trụ cột, nguyên chủ ốm yếu nhiều bệnh vốn không thể nào chống đỡ nổi.

Bởi vì tính cả trong thôn, nhà này cũng xem như giàu có, nên tại những năm không an ổn thế này, không ít lần bị lưu manh quấy rối. Lúc đầu, vì mấy chiến hữu cũ của llão đại còn ở đây nên những người này không dám làm càn quá mức.

Nhưng đoạn thời gian trước, vì vùng phía Bắc xảy ra phản loạn, những chiến hữu của lão đại đều bị điều đi trấn áp, cuối cùng triều đình chiến bại, những người chiến hữu kia cũng không có tin tức, Trần gia hoàn toàn mất đi chỗ dựa.

Hai ngày trước, tên vô lại ở đầu thôn Đông là Vương Ma Tử lấy cớ mượn lương, động tay động chân trêu đùa Hàn An Nương.

Nguyên chủ tính ra cũng là một nam nhân, liền vội vàng tiến lên ngăn cản nhưng vì từ nhỏ người yếu nhiều bệnh, vốn không phải là đối thủ của Vương Ma Tử nên bị gã đạp cho một cước, trọng thương hôn mê, sau đó hắn liền xuyên không đến.

"Tiểu thúc, ngươi, vì sao ngươi cứ nhìn nô gia như vậy, trên mặt nô gia dính thứ gì sao." Thấy Trần Mặc cứ chăm chú nhìn mình, Hàn An Nương cắn đũa, sắc mặt đỏ lên.

Trần Mặc lắc đầu, giải thích: "Tẩu tẩu, là Trần gia hại ngươi, lão đại không có phúc phận này, khiến ngươi vừa gả tới chưa được hưởng ngày lành nào đã phải nhận kiếp sống quả phụ. Nếu trong lòng tẩu tẩu có người mình thích, thì cứ tái giá đi."

"Lạch cạch." Lời này vừa dứt, đôi đũa trong tay Hàn An Nương đã rơi thẳng xuống đất, thân thể mềm mại run rẩy, đôi mắt phiếm hồng: "Tiểu thúc cảm thấy nô gia liên lụy ngươi?"

Hàn An Nương cảm thấy bởi vì mình nên tiểu thúc mới gặp phải trận tai bay vạ gió này.

Trần Mặc vội vàng khoát tay: "Ta chỉ là cảm thấy, nếu tẩu tẩu tái giá thì sẽ sống yên ổn hơn."

Với tư sắc của Hàn An Nương, không lo không gả được cho người tốt.

Có điều, vừa nói xong hắn liền hối hận.

Bạn đang đọc Loạn Thế: Từ Chiếu Cố Tẩu Tẩu Bắt Đầu Tu Hành (Bản dịch). của Quất Miêu Bão Ngư Thụy
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Hoathao2201
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 34

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.