Vung đao liền mạnh lên
Bởi vì hắn đột nhiên nhớ ra, mẫu thân của nguyên thân bán gia sản lấy tiền, cưới Hàn An Nương vào cửa, ngoại trừ việc xung hỉ cho lão đại còn có một tầng ý nghĩa khác, chính là cưới nương tử cho nguyên thân.
Dù sao, mẫu thân cũng biết lão đại sống không được bao lâu nữa, xung hỉ chỉ là chuyện bất đắc dĩ, nếu như không có tác dụng, vậy thì tiền này cũng không thể mất trắng, vừa lúc để nàng làm nương tử của hắn.
Loại việc huynh mất đệ nhận này, tại dân gian vẫn thường hay gặp.
Mẫu thân của nguyên thân cũng đã từng nói qua việc này với hắn.
Nhưng nguyên thân là người đọc sách, được dạy dỗ qua lễ nghĩa liêm sỉ, luân lý cương thường nên khó mà tiếp thu được việc này.
Vậy nên, sau khi lão đại chết, nguyên thân cũng không ít lần tranh luận với nương mình về chuyện này, cũng không biết là vì lão nhị không nghe lời hay vì quá thương tâm khi lão đại chết, chẳng được mấy ngày sau, lão nương của nguyên thân cũng buông tay theo con trai.
Lúc này, trong mắt Hàn An Nương đã ầng ậc nước: "Tiểu thúc chớ nhắc đến chuyện tái giá nữa, nô gia không có ý định này, bà bà có ân với ta, trước khi chết, lão nhân gia người đã giao cho nô gia chiếu cố cho tiểu thúc ngươi. Bây giờ, thi cốt bà còn chưa lạnh, nô gia đã muốn tái giá, chẳng phải là kẻ vong ân phụ nghĩa sao. Hơn nữa, người chẳng lành như nô gia làm gì có ai dám cưới."
Lão đại Trần gia cưới vợ xung hỉ, kết quả Hàn An Nương vừa gả tới không đến một tháng, trượng phu liền đi, không lâu sau bà bà cũng đi theo, mặc dù trước mặt không có ai nói gì nhưng sau lưng cũng không ít lời đàm tiếu, nói rằng Hàn An Nương có mệnh khắc phu.
Trần Mặc há to miệng, không nói gì được nữa.
Sau khi cơm nước xong, Trần Mặc ngồi trên ghế suy nghĩ nhân sinh.
Mặc dù Trần gia giàu có nhưng chỉ là chuyện trước kia.
Vì để chữa bệnh cho lão đại nên đã hao phí một lượng lớn tiền tài, ngay cả ruộng cũng đã bán đi, về sau lại cưới vợ xung hỉ nên phần dư lại không nhiều kia cũng đã tiêu gần hết.
Hiện giờ chỉ còn dư chút ăn mặc, có thể nói là nghèo kiết xác.
Trần Mặc đương nhiên không thích cuộc sống như bây giờ, hắn muốn thay đổi.
Hắn đã đọc qua không ít tiểu thuyết, trong đó cũng có những nhân vật chính, xuyên qua đến xã hội phong kiến chú trọng nông nghiệp thế này.
Ý tưởng đầu tiên để kiếm tiền chính là chế tạo thủy tinh.
Tiếp theo nữa là tinh luyện đường trắng.
Còn những người có xuất thân vững chắc hơn thì có thể chế tạo thuốc nổ đánh thiên hạ.
Phương pháp chế tạo thủy tinh thì hắn biết.
Thế nhưng, trước chưa đề cập tới việc kiến thức cùng thực tiễn có khoảng cách khá xa, độ khó không nhỏ, chỉ tính riêng đối tượng tiêu thụ thôi, sau khi chế tạo được rồi thì bán cho ai>
Hiện giờ, đến cả cơm còn chưa có ăn, ai đi mua thủy tinh của ngươi.
Được, cho dù có người mua đi nữa thì trong thời loạn thế này, ngươi giữ được phần tài phú này sao?
Trần Mặc giơ tay lên, không có chút cơ bắp nào, lại nhấc áo nhìn thoáng qua, có thể thấy từng chiếc xương sườn đang nhô lên, mảnh mai yếu đuối.
Mặt hắn hiện đầy vẻ ghét bỏ, trước khi xuyên không, hắn thế nhưng là một kẻ toàn thân cơ bắp đấy.
"Bốp ——"
Trong viện, Hàn An Nương đang cầm đao bổ củi.
Trời tháng Mười đã vào thu, thời tiết mát mẻ. Ở Bắc địa, mùa đông vô cùng lạnh, nhất định phải chuẩn bị đầy đủ củi lửa để qua mùa đông.
Trần Mặc theo tiếng nhìn lại, căn cứ ký ức trong đầu, từ sau khi lão nương rời đi, mọi công việc từ lớn đến bé trong nhà này đều do một mình Hàn An Nương làm hết, nguyên thân chỉ cần yên lặng đọc sách là được.
Nhưng bởi vì có phản loạn nên hiện giờ triều đình đã tạm hủy bỏ khoa cử, kẻ chỉ biết đọc sách như nguyên thân cũng chẳng biết làm gì khác.
"Xuyên qua để chịu tội mà."
"Tẩu tẩu, để ta làm cho."
Trần Mặc đi vào trong viện, nói với Hàn An Nương.
"Không được, tiểu thúc, ngươi là Văn Khúc tinh hạ phàm, sao có thể làm loại công việc bẩn thỉu này, huống hồ trên người ngươi còn đang bị thương." Hàn An Nương lau mồ hôi trên trán, nói.
Trần Mặc chợt cảm thấy hơi xấu hổ, nguyên thân chỉ là đồng sinh, ngay cả tú tài cũng không phải, mà đồng sinh là không có công danh, câu Văn Khúc tinh hạ phàm này của Hàn An Nương, nếu không phải vì sắc mặt nàng vô cùng nghiêm túc, Trần Mặc đã nghĩ rằng nàng đang âm thầm trào phúng mình.
"Vết thương của ta đã tốt hơn nhiều rồi, dù sao bây giờ cũng không có gì làm, tẩu tẩu ngồi nghỉ một lát đi, để ta làm cho." Trần Mặc đoạt lấy đao bổ củi từ tay Hàn An Nương.
Trần Mặc không phải kẻ không thể chịu được khổ, nếu như hiện giờ, đọc sách đã vô dụng vậy thì trước cứ rèn luyện cơ thể, cố gắng chống đỡ cái nhà này đi đã.
Mặc dù nguyên thân là người có nhiệt huyết nhưng cũng có chút bảo thủ của người đọc sách, đó chính là dù không biết khi nào khoa cử mới được mở lại nhưng vẫn cứ không thể buông bỏ được thể diện để làm những công việc chân tay nào, san sẻ bớt gánh nặng trong nhà.
Đao bổ củi trong tay hắn là loại đầu bằng, được mài khá sắc bén, một đao chặt xuống, miếng gỗ trước mặt liền bị chẻ thành hai nửa.
[Thiên đạo đền bù cho người cần cù, cần có thể bổ vụng.]
[Số lần vung đao +1, Kinh nghiệm Thiên Hợp Đao Pháp +1.]
Một thanh âm vang lên trong đầu Trần Mặc.
"Mẹ ơi, có hệ thống."
Trong biển ý thức đang yên lặng của Trần Mặc, đột nhiên có một màn sáng hiện lên.
[Tên: Trần Mặc.]
[Tuổi: 16.]
[Công pháp: Dưỡng Huyết Thuật (Chưa nhập môn)]
[Cảnh giới: Không.]
[Lực lượng: 4 + 2 (Cụ thể vui lòng click vào xem)]
[Kỹ năng: Thiên hợp đao pháp (Sơ cấp 1/100)]
"Tiểu thúc, ngươi... sao vậy?" Hàn An Nương đột nhiên nhìn thấy Trần Mặc ngơ ngác, sắc mặt không khỏi nghiêm trọng lên.
"Không sao, tẩu tẩu mau ngồi nghỉ đi, đống củi này cứ giao cho ta." Trần Mặc cười nói.
Nói xong, hắn lại đứng lên lấy một cây củi khác, bộp một tiếng chẻ làm hai khúc.
[Số lần vung đao +1, Kinh Nghiệm Thiên Hợp Đao Pháp + 1.]
Trần Mặc liếc mắt nhìn màn sáng, cột kỹ năng kia đã biến thành Thiên Hợp Đao Pháp (Sơ cấp 2/100).
"Vậy được rồi." Mặc dù không rõ tiểu thúc thư sinh này xảy ra chuyện gì, có điều, thấy hắn có thể giúp mình một tay, trong lòng nàng bất giác cũng cảm thấy vui vẻ.
[ Số lần vung đao + 1]
[ Số lần vung đao + 1]
Bốp bốp bốp, chờ Hàn An Nương vừa bước vào nhà, Trần Mặc liền bổ thêm mấy đao liên tiếp.
Kinh nghiệm của Thiên Hợp Đao Pháp đã đi tới (Sơ cấp 10/100).
Mà Dưỡng Huyết Thuật cùng Thiên Hợp Đao Pháp nảy phần thưởng Trần đại nhận được khi được thăng lên Bách phu trưởng nhờ chiến công.
Về sau, Trần đại bị thương trên chiến trường, về nhà liền truyền lại cho nguyên thân.
Nói đến thì, Dưỡng Huyết Thuật là một môn công pháp có thể giúp người ta trở thành "Võ giả".
Thiên Hợp Đao Pháp thì là một môn võ học có thể dùng để chém giết trong quân.
Đăng bởi | Hoathao2201 |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt thích | 1 |
Lượt đọc | 261 |