Lập uy, báo thù
Vương Hỉ một thân một mình, phụ thân mấy năm trước vì trộm cắp bị quan phủ bắt vào ngục, mẹ hắn ta vì vậy mà chạy trốn với nam nhân khác, từ nhỏ thiếu giáo dưỡng, sau khi hiểu chuyện liền bán hết ruộng đất trong nhà, cả ngày tiêu sái sống qua ngày, đi lung lung giữa các thôn, trộm gà bắt chó, danh tiếng cực kỳ xấu.
Nhưng vì thể trạng to lớn, có thể làm lụng, lại nghĩa khí, cho nên lưu manh vô lại trong thôn và khác thôn đều đồng ý đi cùng hắn ta.
Thu hoạch ngày hôm qua không nhiều như bữa trước, nên trời sắp tối rồi Vương Hỉ cũng không muốn dẫn người xuống núi, cho đến khi phát hiện một con heo rừng, đuổi bắt cả buổi mới tóm được heo rừng, mò đường xuống núi.
Có thể là vì người đông, cho nên ngoại trừ mấy người bị thương nhẹ ra thì không có ai chết.
Lúc về quá muộn rồi, giống như lúc trước, Vương Hỉ định sáng mai đến chia thịt ăn.
Mới sáng sớm, trời còn chưa sáng, các thôn dân đã tỉnh rồi, tề tụ ở phía đông đầu thôn, đánh thức cả đám lưu manh Vương Hỉ.
Sau đó một đám người đưa heo rừng bắt được tối qua đến bên bờ sông mổ bụng, đúng lúc gặp được Hàn An Nương ở bờ sông giặt y phục.
Nhìn thấy Hàn An Nương bị dọa đỏ mặt, ngay cả y phục cũng không cần đã chạy mất, đám lưu manh Vương Hỉ, Lưu Nhị Cẩu không những không áy náy, cảm thấy mình làm sai, trái lại còn cưởi thoải mái, thốt ra ô ngôn uế ngữ.
“Mông của Hàn nương tử đúng là to thật, khi chạy đung đưa, vừa nhìn là biết dễ sinh nở.”
“Trần đại là người đáng thương, tốn nhiều tiền như vậy cưới vào cửa, lại không có phúc hưởng thụ.”
“Nếu như có thể sờ một cái, vậy ta một tháng chẳng nỡ rửa tay.”
“Này, nói gì thế, đó là nữ nhân mà Vương Hỉ ca nhìn trúng, các ngươi có thể nhớ nhung sao.”
“Vương Hỉ ca, ta sai rồi.”
“...............”
Vương Hỉ nhìn hán tử bình thường không xem trọng hắn ta, lúc này sờ sau gáy cung kính, hắn ta biết, kế hoạch của mình thành công rồi.
Cảm giác cung kính sợ hãi này là thật, bình thường hắn ta chỉ nhìn thấy khi người khách đối mặt với sai dịch nha môn.
Hắn ta cười quát Lưu Nhị Cẩu một tiếng: “Nhị Cẩu, đừng động tay động chân, sau này đều là huynh đệ nhà mình.”
“Vương Hỉ ca dạy phải.”
Nồi sớm đã gác xong rồi, nước đã đun rồi, chỉ cười bỏ thịt vào là được.
Vương Hỉ nhảy lên một tảng đá lớn, tay giơ khúc xương lóc sạch thịt, lớn tiếng nói: “Sau này mọi người đi theo ta, đảm bảo dẫn các ngươi ăn uống no say, ta có một miếng ăn thì các ngươi cũng có một miếng ăn.”
“Vương Hỉ ca trượng nghĩa.” Lưu Nhị Cẩu hét lớn.
Đám lưu manh bình thường đi theo Vương Hỉ cũng phụ họa lên.
Thôn dân xung quanh bắt chước theo.
“Bỏ thịt vào.” Vương Hỉ vung tay hô lên.
Đám lưu manh cắt thịt thành miếng, bỏ vào trong nồi, nấu lên.
Vào lúc Vương Hỉ định bỏ muối thô vào trong nồi, bên cạnh có thôn dân nói: “Mặc ca đến rồi.”
“Hắn đến làm gì?”
Đám lưu manh cũng nhìn sang.
Rạp rạp rạp.
Tiếng bước chân vang lên, một thiếu niên mặc hắc y cất bước đi tới, vóc dáng cao lớn, sắc mặt lãnh khốc, khí thế bất phàm, trên eo dắt một chiếc dao chặt củi, nhìn có vẻ đến không có ý tốt.
“Ô, ta không đi tìm ngươi, ngươi còn dám đến.” Lưu Nhị Cẩu cười dữ tợn, xách xương heo vừa được cạo sạch trên mặt đất, đi sang.
Lưu Nhị Cẩu nhấc xương heo trong tay chỉ Trần Mặc: “Đứng lại cho ta.”
Trần Mặc như không nghe thấy, đi thẳng về phía trước.
“Đệch, lão tử nói chuyện với ngươi đó, không nghe thấy phải không.”
“Còn cứng đầu với lão tử.”
Lưu Nhị Cẩu sớm đã thấy Trần Mặc ngứa mắt, lúc này nhìn thấy dáng vẻ giả vờ giả vịt của hắn, không coi mình ra gì, càng tức không chịu nổi, giơ khúc xương trong tay, đập về hướng Trần Mặc.
Nhưng ngay sau đó, khúc xương đập xuống liền bị Trần Mặc nắm lấy.
Lưu Nhị Cẩu còn chưa kịp phản ứng, một bạt tai đã tát lên mặt hắn ta.
“Chát.”
Một tiếng giòn tan vang lên, đám người đột nhiên yên tĩnh, bên tai chỉ có thể nghe thấy tiếng gió lạnh rít gào.
Mặt Lưu Nhị Cẩu bị đánh nghiêng sang một bên, một cái răng theo máu từ trong miệng bay ra, mắt hắn trợn như chuông đồng, thậm chí còn quên mất đau đớn trên mặt, trái lại lửa giận nổi lên, phun ra một ngụm máu: “Ta.”
Vừa mở miệng, chỉ cảm thấy một sức mạnh khổng lồ ập đến, người và xương đều bị túm đến trước người Trần Mặc, còn chưa đợi Lưu Nhị Cẩu tỉnh táo lại, chỉ cảm thấy trong bụng cuộn trào, đau không chịu nổi, cuộn rúc trên mặt đất như con tôm.
Trần Mặc lạnh mặt, lại đá một cái lên người Lưu Nhị Cẩu, đá bay hắn ta vài mét, trên mặt đất để lại một vệt dài.
Hạ gục Lưu Nhị Cẩu xong Trần Mặc xông tới đám người giống như sói vào bầy cừu, đấm hai ba cái đã đánh ngã đám lưu manh kịp phản ứng lại chuẩn bị nhào tới.
Vương Hỉ cuối cùng cũng ý thức được chuyện bất thường, nhìn đao chặt xương trong tay, cảm giác quá ngắn, nhặt trên đất một cây rơmcủi dài khoảng hai mét, vung tới Trần Mặc.
Ào....
Vương Hỉ chỉ thấy trước mặt lóe lên ánh đao, cây rơm củi trong tay đã bị chém thành hai nửa.
Vương Hỉ hoảng sợ, sau đó biểu cảm hung hăng, cầm nửa đoạn còn lại đánh Trần Mặc, nhưng ngay sau đó ngực liền chịu một kích nặng nề.
Trần Mặc đá thẳng, hung hăng đá vào bụng Vương Hỉ, hắn ta chỉ cảm thấy sự đau đớn quằn quại lan ra, sau đó sắc mặt trắng bệch, củi gỗ trong tay rời tay rơi xuống đất, bay ngược ra, lăn mấy trượng, rồi mới dừng lại.
Vương Hỉ to con, khoảng hơn tám mươi mấy kg.
Nhưng bây giờ lại bị Trần Mặc đá bay năm sáu mét, kết cục như vậy khiến đám thôn dân không thể tin nổi, ai nấy ngơ ngác nhìn Trần Mặc.
“Các ngươi còn ngơ ra đó làm gì, giết hắn cho ta.” Vương Hỉ xoa bụng, nhịn đau, nét mặt dữ tợn chỉ Trần Mặc.
Lúc này Trần Mặc liên tục đánh ngã hơn chục người, nét mặt hung hăng, rút cán đao trên eo, cắm lên dao chặt củi, chuôi đao nện lên đất, hắn bước lên một bước, ánh mắt đảo khắp bốn phía, hét lớn: “Ai dám ngăn cản ta?”
Lao xao!
Các thôn dân chuẩn bị xông lên bị dọa đều lùi lại, thậm chí còn có mấy người còn chạy mất.
“Ha ha ha!”
Thấy cảnh tượng này, Trần Mặc không khỏi cất tiếng cười lớn, chỉ là tiếng cười hơi lạnh, từng bước đi tới chỗ Vương Hỉ.
“Các ngươi sợ cái gì, hắn chỉ có một mình, lên cho ta.” Vương Hỉ hoảng loạn mất khống chế.
Nhưng mà khoảnh khắc này, Vương Hỉ đột nhiên phát hiện ánh mắt thôn dân nhìn hắn ta đều thay đổi.
Sự cung kính sợ hãi hắn ta lúc trước dần biến mất, mà chuyển sang người Trần Mặc.
Một chốc này, Vương Hỉ chỉ cảm thấy cả cơ thể rét lạnh, tay chân đóng băng.
“Mẹ nó.” Trần Mặc đá lên mặt hắn ta, đầu Vương Hỉ hung hăng nện lên đất, kêu ong ong.
Sau đó Trần Mặt dẫm lên đầu hắn ta, dùng thân đao vỗ mặt Vương Hỉ, lạnh lùng nói: “Nhắm mắt.”
“Ngươi Mặc ca, ngươi không thể giết ta, giết ta quan phủ sẽ không tha cho ngươi đâu, ngươi.... ngươi cũng phải đền mạng.”
“Nhắm mắt.”
“Đừng mà.”
Vương Hỉ hồn bay phách liệt.
Lẹt xẹt.....
“A.”
Đao chặt củi của Trần Mặc hạ xuống, sóng đao hung hăng nện lên chân của Vương Hỉ.
Vương Hỉ đau đến nổi ngất đi.
Đăng bởi | Fuly |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt đọc | 13 |