Không để lại hậu hoạn
Trời đất vô cùng yên tĩnh.
Chỉ có những cơn gió lạnh không ngừng rít lên từng tiếng ai oán.
Trước cửa nhà Vương Hỉ ở đầu phía đông thôn.
Các thôn dân nhìn Vương Hỉ ngất đi, nuốt nước bọt.
Ác, quá độc ác.
Trước có Lỗ Tam, sau có Vương Hỉ.
Khi tiếng xương gãy vang lên, thôn dân chỉ cảm thấy như chân mình cũng bị bẻ gãy.
Đúng lúc này, Trần Mặc quay đầu lại.
Khuôn mặt lạnh lùng kia khiến các thôn dân sợ hãi, lùi về sau nửa bước.
Những kẻ trước đây lớn tiếng tuyên bố sẽ theo Vương Hỉ vội vàng phủi sạch quan hệ với hắn ta.
Dù sao bây giờ Vương Hỉ cũng bị đánh gãy chân, bọn chúng không lo bị hắn ta trả thù nữa.
Đương nhiên Trần Mặc không thể đánh mỗi người một trận, chỉ cao giọng nói: “Trần Mặc ta không phải loại người vô lý như vậy, người ta thường nói người không phạm ta, ta không phạm người. Các người nên biết, ta đánh bọn họ là vì tên khốn này dám quấy rối tẩu tẩu của ta, sáng nay còn định làm nhục nàng.”
Các thôn dân nghe vậy bèn cười gượng, không ai dám tranh cãi, ngược lại còn nhỏ giọng hùa theo: “Đáng đánh, đánh hay lắm!”
Trần Mặc lại tháo chuôi dao xuống, nhét lại chiếc dao chẻ củi bên hông, lúc chuẩn bị rời đi đột nhiên lại nhìn thấy con lợn rừng đã bị cắt đi nửa miếng thịt bên sườn.
Đương nhiên hắn sẽ không cướp đi, con lợn rừng này do cả thôn săn được, ai nấy đều có phần, nếu hắn cướp đi, toàn thôn thật sự sẽ liều mạng với hắn.
Thứ hắn nhìn trúng là tấm da lợn rừng bị lột xuống ở bên cạnh.
Trước đó hắn từng nghe tẩu tẩu nói da lợn rừng này rất đáng tiền.
Hắn đi tới, thôn dân phía trước lập tức tránh ra.
Hắn cầm tấm da lợn rừng đó lên, phía trên có một lớp mỡ dày hơn hai ngón tay. Hắn vẫy vẫy, cảm thấy khá nặng, ánh mắt liếc nhìn bốn phía: “Tấm da này là của ai?”
“Hỉ ca nhi, không, Vương mặt rỗ.” Một bà thím lên tiếng.
“Vậy thì chính là của ta.” Trần Mặc cất tấm da lợn rừng vào trong túi, sau đó vỗ vào con dao chẻ củi bên hông, thuận miệng nói: “Các người không có ý kiến gì chứ?”
“Không.”
“Không có.”
Lác đác có tiếng nói vang lên.
“Vậy thì tốt.”
Lúc đi ngang qua Lưu Nhị Cẩu, thấy hắn ta vẫn còn đang rên rỉ, Trần Mặc đá một cú khiến hắn ta bất tỉnh: “Ồn ào.”
Dứt lời, hắn nghênh ngang rời đi, để lại các thôn dân trố mắt nhìn nhau.
Mãi một lúc lâu sau mới có người lên tiếng.
“Sao Mặc ca nhi bỗng nhiên lợi hại thế nhỉ?”
“Nghe nói đại lang nhà hắn từng lập công trên chiến trường, có khi nào đã để lại thứ gì lợi hại cho hắn không, Hỉ ca nhi còn không đỡ nổi một đòn của hắn.”
“Lần này Vương Hỉ xem như xong đời rồi.”
...
Trong sân nhà mình, Hàn An Nương đứng ngóng cổ trông ra xa, dáng vẻ như hòn đá vọng phu. Nàng vốn định chạy qua xem sao.
Nhưng nàng biết bây giờ khác trước kia, tiểu thúc qua đó để đánh nhau.
Nếu nàng đi theo sẽ chỉ trở thành gánh nặng cho tiểu thúc.
Mặc dù nàng chưa từng đọc sách nhưng suy nghĩ lại rất sáng suốt.
Chờ mãi mới nhìn thấy Trần Mặc trở về, nàng vội chạy ra đón.
Trần Mặc biết nàng muốn hỏi gì, khẽ mỉm cười đáp: “Tẩu tẩu yên tâm, ta chỉ đánh gãy một cái chân của Vương mặt rỗ thôi, không lấy mạng hắn ta.”
Hàn An Nương: “...”
“Được rồi, được rồi, tẩu tẩu, cơm chín chưa?” Trần Mặc hỏi.
Hàn An Nương thấy chuyện đã xảy ra rồi, chỉ có thể thở dài, nghĩ đến lúc đánh gãy chân Lỗ Tam, tiểu thúc cũng không sao, chắc lần này cũng sẽ không có chuyện gì.
Nàng dịu giọng nói: “Tiểu thúc chờ một chút, cơm sắp chín rồi.”
Lúc này, nàng mới để ý tới thứ Trần Mặc cầm trong tay: “Tiểu thúc, đây là cái gì vậy?”
“Da lợn rừng, Vương mặt rỗ bồi thường.”
“Hả?”
Hàn An Nương chớp chớp mắt, tiểu thúc đánh gãy chân Vương mặt rỗ, vậy mà hắn ta còn bồi thường một tấm da lợn rừng cho tiểu thúc?
“Đây là thứ đáng lẽ hắn ta phải đưa.”
Bữa sáng hôm nay kém hơn những ngày trước một chuts, thịt lợn rừng trộn với cám lúa mạch, cám lúa mạch trong đó có hơi nghẹn cổ.
Dường như nhìn thấy vẻ mặt nghi hoặc của Trần Mặc, Hàn An Nương nói: “Tiểu thúc, ngoài thịt ra thì lương thực khác trong nhà không còn nhiều lắm.”
Trần Mặc gật đầu: “Mấy hôm nữa ta sẽ lên huyện thành xem thử, đúng lúc tẩu tẩu có thể mang tấm da lợn rừng này đi xử lý, lúc lên huyện thành ta mang đi bán luôn.”
Hàn An Nương khẽ ừ một tiếng.
Sau đó bầu không khí lại rơi vào yên lặng ngắn ngủi.
Hàn An Nương cắn đũa, nhìn Trần Mặc đang há to miệng ăn thịt, cuối cùng vẫn không nhịn được nói mấy câu: “Tiểu thúc, không phải nô gia trách ngươi đâu, chỉ là ta cảm thấy sau này nếu tiểu thúc có động tay động chân với người khác cũng nên nương tay một chút, đừng lúc nào cũng đánh gãy chân người ta.”
Hàn An Nương cảm thấy hiện tại thời buổi loạn lạc, nha môn không quan tâm đến mấy chuyện này, nhưng nếu sau này thời thế ổn định, tiểu thúc còn làm như ngày hôm nay ắt sẽ xảy ra chuyện.
Trần Mặc biết Hàn An Nương trời sinh đã lương thiện, cũng không biện giải với nàng, chỉ gật đầu.
“Vậy tiểu thúc nghe lời nô gia nhé.” Hàn An Nương lập tức cười tươi.
“Việc trong nhà nghe lời ngươi, việc bên ngoài ngươi nghe lời ta.”
Trần Mặc ngẩng đầu nhìn Hàn An Nương: “Tẩu tẩu, cái tên Vương mặt rỗ đó ba lần bốn lượt quấy rầy ngươi, ta chỉ đánh gãy một chân của hắn ta là đã hời cho hắn ta rồi.”
Những lời này của Trần Mặc nói không sai, dù sao nguyên thân cũng đã chết.
Hắn đang chiếm thân thể của nguyên chủ.
“Dù sao thì tẩu tẩu cứ yên tâm, có ta ở đây, sau này không ai dám ức hiếp ngươi nữa.” Trần Mặc vỗ ngực nói.
Hàn An Nương quay đầu đi, gương mặt đỏ bừng, tim đập nhanh hơn, đợi đến khi bình tĩnh lại mới nói: “Tiểu thúc, ngươi đánh gãy chân hắn ta, lỡ như sau này hắn ta trả thù chúng ta thì sao? Dù sao thì cũng có rất nhiều người đi theo hắn ta.”
“Yên tâm đi tẩu tẩu, chỉ là một đám lưu manh vô lại thôi, sẽ không trung thành với Vương mặt rỗ như vậy đâu. Huống hồ bây giờ tên nào tên nấy đều bị dọa sợ mất mật rồi.”
Nói đến đây, giọng Trần Mặc chợt dừng lại một lúc, cái gọi là minh thương dễ tránh, ám tiễn khó phòng.
Vương mặt rỗ cũng không phải loại người như Lỗ Tam.
Lỡ như sau này hắn ta thừa dịp hắn không ở nhà mà lén lút ra tay, hắn có hối hận cũng không kịp.
Trước khi hắn xuyên không từng đọc không ít tin tức kiểu này.
“Tẩu tẩu an tâm, chuyện đó sẽ không xảy ra đâu.” Trần Mặc há to miệng ăn một miếng thịt lớn, trong mắt lại lóe lên vẻ lạnh lẽo.
[Mức độ ăn thịt bồi bổ: +0.05, kinh nghiệm Dưỡng Huyết Thuật: +0.05]
Đêm đó, ánh trăng sáng ngời, trên mặt đất phủ một lớp sương mỏng, nhiệt độ xuống rất thấp.
Khi chắc chắn Hàn An Nương đã ngủ say, Trần Mặc trở mình ngồi dậy.
Có thể thấy hắn còn chưa cởi quần áo, cầm dao chẻ củi lên, mở cửa sổ trèo ra ngoài rồi thận trọng đóng cửa sổ lại.
Hắn cố ý tìm một mảnh vải che mặt, sau đó vòng quanh các nhà trong thôn, giống như ma quỷ, mò đến phía đông của thôn.
Thôn Phúc Trạch cũng không lớn, trời lạnh thế này cũng chẳng có ai rảnh rỗi đi dạo bên ngoài.
Trần Mặc dễ dàng mò tới trước cửa nhà Vương Hỉ.
Nhà Vương Hỉ vẫn sáng đèn, có tiếng nói chuyện từ trong nhà vọng ra.
“Vương Hỉ ca, đám Yêu Nhi, Thiết Ngưu toàn một lũ khốn kiếp, chẳng có chút nghĩa khí nào, chạy hết cả, hôm qua lúc ăn thịt còn nói nghe hay lắm.” Lưu Nhị Cẩu ngồi bên mép giường, xoa cái mặt sưng vù tím bầm, thiếu mất một chiếc răng, nói chuyện cũng lọt gió, nghiến răng nghiến lợi nói.
“Còn tiểu tử Trần Mặc đó nữa, sao đột nhiên lại trở nên lợi hại như vậy, mối thù này sợ rằng chúng ta không trả được?”
Vương Hỉ cúi đầu nhìn chân phải bị gãy của mình, sắc mặt âm trầm, sau đó nói: “Thù này chúng ta phải trả, ngoài sáng không được thì trong tối.”
“Nhị Cẩu, ngày mai ngươi lên huyện thành mua hai gói thạch tín về, nghĩ cách bỏ vào chum nước nhà hắn, ta muốn giết chết bọn chúng.”
Đăng bởi | Fuly |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt thích | 1 |
Lượt đọc | 122 |