Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Muốn trải qua những ngày tháng tươi đẹp

Phiên bản Dịch · 1582 chữ

Trời tối đen, gió rít từng cơn, toàn bộ thôn Phúc Trạch chỉ có một ngọn đèn cô độc tỏa sáng, càng khiến nó trở nên bắt mắt.

Ngay khi Vương Hỉ vừa dứt lời, cánh cửa phòng đột ngột bị đá văng ra.

Lưu Nhị Cẩu và Vương Hỉ giật mình, khi nhìn rõ người đến, hồn phách đều bị dọa bay mất. Lưu Nhị Cẩu sợ đến mức ngồi bệt xuống đất.

Vương Hỉ định hét lên, chỉ thấy Trần Mặc đã nhanh chóng lao đến như báo săn mồi, tiếng hét sắp sửa bật thốt lên, Trần Mặc đã dùng sống bàn tay chém vào cổ hắn ta, đánh hắn ta hôn mê bất tỉnh. Sau đó, hắn làm tương tự với Lưu Nhị Cẩu, cũng đánh hắn ta ngất đi.

Trần Mặc đảo mắt dò xét quanh phòng, muốn tìm xem có gì đáng giá hay không.

Kết quả hắn chỉ thấy trong chum còn ít thịt từ đợt săn thú trên núi mấy ngày trước, hơn nữa còn lại không nhiều lắm.

Chum gạo thì trống không.

Trần Mặc vác cả hai người ra khỏi nhà, sau đó quay lại xóa sạch dấu vết mình để lại, thổi tắt đèn, đóng cửa rồi cõng cả hai chạy về phía núi Đại Trạch.

Sở dĩ Trần Mặc không xử lý hai tên đó ngay tại nhà Vương Hỉ chủ yếu là vì sợ máu bắn ra, dấu vết sau đó sẽ khó xử lý, thêm vào đó là cõng xác chết trên lưng nặng hơn cõng người sống.

Trần Mặc đã đến khu vực lân cận núi Đại Trạch không biết bao nhiêu lần, quen thuộc với đường đi ở nơi này.

Trước đây lúc đi bắt bọ ngựa, hắn từng phát hiện một cái hố ẩn khuất bên cạnh một bụi cây rậm rạp.

Trần Mặc cõng hai người đến bên hố, đặt bọn họ xuống, sau đó hít sâu một hơi.

Hắn chưa từng giết người, mặc đã chuẩn bị tinh thần trước khi ra khỏi nhà nhưng thật sự đến bước này, Trần Mặc vẫn do dự.

Đó là cảm giác chống cự đến từ sâu trong tiềm thức.

Có điều để diệt trừ hiểm họa về sau, ánh mắt Trần Mặc trở nên lạnh lẽo, hai tay siết lấy đầu Lưu Nhị Cẩu vặn mạnh một cái.

Chỉ nghe tiếng “rắc rắc” giòn giã vang lên, Lưu Nhị Cẩu tắt thở ngay lập tức.

Trần Mặc đưa tay xuống dưới mũi Lưu Nhị Cẩu, sau khi xác nhận hắn ta không còn hơi thở, nhịp tim của hắn chẳng hiểu sao lại đập mạnh hơn, một cảm giác khó tả tràn ngập tâm trí hắn.

Hắn vung chân đá thi thể Lưu Nhị Cẩu xuống hố.

“Đừng mà.”

Đột nhiên Vương Hỉ tỉnh lại, nhìn thấy cảnh tượng đó, sắc mặt hắn ta trắng bệch. Nhưng vì chân đã gãy, hắn ta không chạy được, chỉ có thể bò lết như con rắn.

Trần Mặc túm lấy chân mắt cá chân hắn ta kéo lại, để ngăn hắn ta hét lên, hắn rút con dao chẻ củi bên hông ra, cắt ngang cổ Vương Hỉ.

Có lẽ vì vừa xử lý xong Lưu Nhị Cẩu nên lúc giết Vương Hỉ, Trần Mặc ra tay cực kỳ dứt khoát.

Vương Hỉ cũng chưa chết ngay, hắn ta giơ tay lên che cổ, muốn nói gì đó nhưng há miệng ra chỉ toàn là bọt máu.

“Thả lỏng đi, choáng váng chỉ là tạm thời, lập tức sẽ ổn thôi.”

Nhìn máu tươi tuôn ra từ miệng Vương Hỉ, cảm giác buồn nôn, dạ dày cuộn trào ban đầu của Trần Mặc biến thành bình thường chẳng khác gì làm thịt lợn.

Đợi đến khi Vương Hỉ tắt thở, Trần Mặc cũng đá xác hắn ta xuống hố, sau đó dùng dao chẻ củi đào đất lấp lại.

Sau khi làm xong mọi việc, Trần Mặc mới rời đi.

Hắn đến bờ sông rửa mặt, dòng nước lạnh như băng vỗ lên mặt khiến cảm giác khó chịu sau khi giết người trước đó lập tức tan biến đi.

Về đến nhà, thấy Hàn An Nương vẫn chưa dậy, Trần Mặc thở phào nhẹ nhõm, trèo cửa sổ vào phòng.

Đêm ấy, hắn ngủ rất ngon.

Hôm sau, Trần Mặc bị đánh thức bởi cơn buồn tiểu.

Vừa giở chăn lên, luồng khí lạnh từ bên ngoài khiến hắn vội đắp chăn lại.

Lạnh quá, còn lạnh hơn mấy ngày trước nhiều.

Hắn mở cửa sổ, gió lạnh ùa vào, gió rít từng cơn, ngoài trời tuyết rơi trắng xóa như lông ngỗng, trong sân đã tích tụ một lớp tuyết dày.

“Thì ra là tuyết rơi, nhưng thế này cũng lạnh quá rồi đấy!”

Trần Mặc đóng cửa sổ lại, không nhịn được chà sát tay.

Phải biết bây giờ hắn đã là võ giả, thân thể đã đạt đến cảnh giới Luyện Bì cửu phẩm, da thịt chịu lạnh tốt hơn người thường, nhưng ngay cả hắn cũng lạnh đến run lẩy bẩy, có thể thấy là lạnh đến mức nào.

Ngay cả tẩu tẩu cũng không làm gì nữa, Trần Mặc giải quyết nỗi buồn xong, từ vườn rau trở lại, thấy Hàn An Nương đang sưởi ấm trong bếp. Nhìn thấy hắn, nàng mỉm cười dịu dàng: “Tiểu thúc dậy rồi à, cơm đã nấu xong, ăn được rồi.”

“Tới ngay đây.”

Trần Mặc dọn bàn từ phòng khách vào bếp, Hàn An Nương múc đồ ăn nóng hổi từ trong nồi bưng ra.

Vì có đốt lửa nên nhiệt độ trong phòng bếp cao hơn so với bên ngoài nhưng Trần Mặc vẫn thấy Hàn An Nương lạnh đến phát run, hắn không nhịn được mà nói: “Tẩu tẩu, trời lạnh thế này nhớ mặc nhiều hơn, đừng để bị lạnh.”

Hàn An Nương gật đầu nhưng Trần Mặc thấy nàng ngồi luôn xuống, cũng không có vẻ gì như sẽ trở về phòng lấy thêm quần áo.

“Tẩu tẩu, nhớ mặc nhiều một chút!” Trần Mặc nhắc lại.

“Ừ.” Hàn An Nương vẫn không động đậy.

Trần Mặc sửng sốt, lúc này hắn mới nhận ra hơn hai tháng qua, Hàn An Nương chỉ mặc đi mặc lại hai bộ quần áo, trong đó có một bộ còn khá mỏng.

Nghĩ đến chuyện gì đó, hắn trở về phòng cha mẹ, lấy ra một chiếc áo bông của mẹ mình mang vào bếp, không nói không rằng khoác lên người Hàn An Nương.

Hàn An Nương ngẩn ra.

“Tẩu tẩu, chiếc áo bông này của mẹ ta mặc lúc còn sống, tẩu mặc tạm đi. Đợi hai ngày nữa ta lên thị trấn sẽ mua quần áo mới cho tẩu.”

Dựa theo ký ức của nguyên chủ, khoảng thời gian Hàn An Nương vừa được gả đến trên người còn đeo trang sức nhưng sau đó Trần Mặc không thấy nàng đeo nữa.

Là không thích đeo sao?

Dùng đầu óc suy nghĩ cũng biết chắc chắn Hàn An Nương đã bán đi để mua đồ dùng trong nhà.

Chẳng trách, Trần Đại cưới vợ cần tiền, sau đó Trần Đại và Trần lão nương lần lượt ra đi, an táng cũng cần dùng tiền.

Còn cả lương thực tích trữ trong nhà để trải qua mùa đông cũng cần dùng đến tiền.

Thậm chí trong tay Hàn An Nương còn dư một khoản.

Trần gia nào có nhiều tiền như vậy.

Trần Mặc ngẩng đầu, nhìn sâu vào mắt Hàn An Nương: “Tẩu tẩu, sau này tẩu đừng làm khổ bản thân như vậy nữa, ta sẽ để tẩu được sống những ngày tháng tốt đẹp.”

“Tiểu thúc.”

Hàn An Nương nghe vậy chẳng hiểu sao lại muốn bật khóc, nhưng nàng cố kìm nén lại, gương mặt ửng hồng, cảm giác rung động lúc trước lại đột nhiên ập đến.

Nàng ngượng ngùng không dám nhìn Trần Mặc, nhỏ giọng nói: “Không cần đâu tiểu thúc, mùa đông rất ngắn, chịu đựng một lúc sẽ qua, vẫn nên để dành tiền mua lương thực đi.”

“Tẩu tẩu, chuyện này nghe ta, cứ quyết định như vậy đi.” Trần Mặc bày ra điệu bộ người làm chủ gia đình, nói.

Hàn An Nương đành gật đầu nhưng trong lòng lại cảm thấy ngọt ngào như có một viên kẹo đang tan ra, thật sự rất ngọt.

“Tiểu thúc, ăn nhiều chút.” Hàn An Nương khẽ siết chiếc áo bông trên người, gắp một miếng thịt vào bát Trần Mặc.

Trần Mặc cắn một miếng, chưa nhai được mấy cái đã phun ra: “Chua quá!”

“Chua á, không thể nào.”

Hàn An Nương cũng gắp một miếng thịt, vừa bỏ vào miệng biểu cảm lập tức thay đổi, quả thật rất chua, nhưng nàng không lãng phí nhổ ra mà vẫn ăn hết, nhẹ giọng nói: “Chắc là thịt hỏng rồi.”

Dù là mùa đông thịt cũng sẽ hỏng, chỉ là thời gian bảo quản lâu hơn mùa hè một chút thôi.

Nhưng dài nhất cũng chỉ khoảng chừng bảy ngày.

Mà từ lúc Trần Mặc săn được con lợn rừng đến giờ đã quá bảy ngày từ lâu rồi.

Huống hồ trong nhà không đủ muối, muối để ăn thì đủ nhưng để ướp thịt thì còn lâu mới đủ.

Cho nên lúc đó cũng không ướp, để lâu như vậy bị hỏng cũng là chuyện rất bình thường.

Bạn đang đọc Loạn Thế: Từ Chiếu Cố Tẩu Tẩu Bắt Đầu Tu Hành (Bản dịch). của Quất Miêu Bão Ngư Thụy
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Fuly
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 18

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.