Giết gấu
[Mức độ ăn thịt bồi bổ: +0.05, kinh nghiệm Dưỡng Huyết Thuật +0.05.]
Trần Mặc ăn hết phần thịt lợn rừng hơi biến chất vào trong bụng, phát hiện kinh nghiệm vẫn tăng lên, xem ra ăn thịt bị biến chất không có ảnh hưởng gì.
Chỉ có điều không biết nếu ăn quá nhiều thịt bị hỏng, võ giả liệu có bị bệnh hay không.
Thế nhưng Hàn An Nương chỉ là người thường, Trần Mặc không dám để nàng tiếp tục ăn nữa, bèn nói: “Tẩu tẩu, nếu thịt đã biến chất rồi thì vứt đi.”
Lãng phí là chuyện nhỏ, an toàn mới là chuyện lớn.
Bây giờ Trần Mặc đã có đủ uy thế ở thôn Phúc Trạch, đã thực sự có chỗ đứng cho bản thân, sau này cho dù cuộc sống có khấm khá hơn, những nhà khác cũng không dám nói gì.
Hiện tại đã đến lúc cần cải thiện chất lượng cuộc sống rồi.
“Vứt đi?” Hàn An Nương tỏ vẻ không nỡ, nói: “Đừng mà, vẫn còn ăn được, nấu kỹ thêm là ổn, vẫn còn nhiều thịt như vậy, vứt đi thì phí phạm lắm.”
“Không có gì phí phạm hay không cả, an toàn là quan trọng nhất, nếu ăn vào cơ thể bị làm sao, sau này mời đại phu đến chữa còn tốn nhiều hơn.” Trần Mặc đáp.
Đạo lý thì như vậy nhưng số thịt còn lại còn khoảng chừng hơn trăm cân, cứ thế vứt đi cũng quá xa xỉ rồi.
(*một cân của Trung Quốc = 1/2 kg)
Hàn An Nương vẫn cố tranh thủ: “Như thế cũng đừng vứt hết chứ, còn có chỗ vẫn ăn được mà.”
“Không được.” Trần Mặc lắc đầu.
Hàn An Nương chu môi, trông rất đáng yêu, nàng lẩm bẩm: “Trước đó tiểu thúc nói rồi, chuyện trong nhà nghe ta, chuyện bên ngoài nghe ngươi.”
Trần Mặc: “…”
Hắn không muốn đôi co với Hàn An Nương nữa, sau khi ăn sáng xong, Trần Mặc ra sau vườn rau đào một cái hố, chôn hết số thịt biến chất xuống.
Trần Mặc hoàn toàn không có ý nghĩ nếu mình không ăn có thể đưa cho người khác ăn.
Lỡ như cho người khác, người ta ăn vào cơ thể bị làm sao, thậm chí nghiêm trọng một chút có thể mất mạng.
Đến lúc đó kẻ gặp rắc rối là hắn.
Vậy nên cần gì phải tự chuốc phiền phức cho mình.
...
Tuyết càng lúc càng dày, hoàn toàn không có dấu hiệu ngừng rơi.
Trần Mặc cầm theo dao chẻ củi lên núi.
Tranh thủ lúc tuyết chưa phủ kín núi, Trần Mặc phải săn thêm một ít con mồi mang về.
Thứ nhất là vì thịt trong nhà đã hỏng, muốn thực lực mạnh lên không thể ngừng việc ăn thịt lại.
Thứ hai là hắn dự tính bắt thêm mấy con thú rừng mang vào thành đổi tiền, cải thiện cuộc sống.
Có mấy câu nói rất hay.
Kẻ phạm tội sẽ luôn quay lại hiện trường gây án.
Lúc vào sâu trong núi, Trần Mặc cố ý ghé qua chỗ chôn xác.
Chỗ đó giờ đã bị tuyết phủ kín.
Sau khi xác nhận sẽ không bị người khác phát hiện ra, Trần Mặc đi thẳng vào sâu trong núi Đại Trạch.
Gió lạnh như những con dao mềm cắt lên mặt Trần Mặc, trên đầu và lông mày hắn đã phủ một lớp sương bạc.
Hắn siết chặt quần áo trên người, lấy con dao chẻ củi bên hông xuống, gắn chuôi dao, dộng vào cái cây bên cạnh để đảm bảo chuôi dao đã được gắn chắc.
Sức mạnh cơ thể hiện tại của hắn là 38, cộng thêm 21 điểm sức mạnh từ đao pháp, nếu gặp hổ, Trần Mặc cũng dám lao lên chém nó.
Đáng tiếc, dù đã cố ý đến lãnh địa của hổ, hắn vẫn không tìm thấy con nào.
Trần Mặc tiếp tục đi sâu vào trong, tuyết đã rơi nhiều ngày, rất khó để tìm ra con mồi, ngược lại thì hai tay hắn đã đỏ bừng vì lạnh.
“Rắc.”
Đột nhiên, Trần Mặc nghe thấy một âm thanh kỳ lạ vang lên từ phía trên.
Hắn ngẩng đầu lên nhìn, chỉ thấy một nhánh cây tuyết tùng bị tuyết đè gãy, rơi thẳng xuống chỗ hắn.
“Chết tiệt!”
Tất cả xảy ra quá nhanh, rất khó phản ứng lại, Trần Mặc vô thức lăn người sang một bên.
Nhưng đó là một dốc núi, cú lăn khiến Trần Mặc rơi thẳng xuống tới chân dốc mới dừng lại.
May mắn là trên đường không va vào đá, cơ thể không bị thương.
Trần Mặc đứng dậy, phủi sạch tuyết trên người, trong lòng đang thầm nói xui xẻo thì đột nhiên hắn thay đổi sắc mặt.
Chỉ thấy ngay trước mặt hắn là một cái hang.
Mà bên trong hang có một con gấu đen.
Con gấu dường như đang ngủ đông nhưng bây giờ đã bị hắn đánh thức, một đôi mắt gấu đang nhìn chằm chằm vào Trần Mặc.
Tim Trần Mặc đập thình thịch, không phải là vì sợ con gấu này mà là vừa rồi lúc lăn xuống đây hắn đã đánh rơi con dao chẻ củi.
Con gấu đen lúc này đang cực kỳ tức giận, nó đang ngủ ngon giấc lại bị con thú hai chân trước mắt đánh thức, bản tính hung ác trong cơ thể nó trỗi dậy, trong đầu chỉ có một ý nghĩ, đó chính là xé nát con thú hai chân trước mặt.
Không chút do dự.
“Gào!”
Một tiếng gầm giận dữ vang lên, gấu đen lao ra khỏi hang, nhào thẳng về phía Trần Mặc.
Tình huống này chắc chắn sẽ không có thời gian cho hắn đi tìm lại dao.
Nếu chạy trốn, khoảng cách ngắn thế này, chắc chắn cũng không chạy nhanh hơn gấu đen được.
Sự tàn ác trong con người Trần Mặc cũng bị khơi dậy, trực tiếp tiến lên dùng tay không đánh với gấu đen.
Rầm!
Người và gấu lao thẳng vào nhau.
Chỉ thấy gấu đen há cái miệng to như chậu máu muốn cắn đứt cổ Trần Mặc nhưng hai tay hắn đã giữ chặt hai hàm răng sắc nhọn của gấu đen, dùng đầu gối chắn trước người, khiến gấu đen không thể nhúc nhích.
Hai tay Trần Mặc dùng sức kéo hai hàm của con gấu theo hai hướng ngược nhau khiến nó không thể nào khép miệng lại được.
Nếu bây giờ hai cánh tay của Trần Mặc để trần thì chắc chắn có thể nhìn thấy cơ bắp căng phồng lên, nổi gân xanh.
“A!!!”
Mặt Trần Mặc đỏ bừng lên, hét to một tiếng, đột nhiên dùng sức.
“Răng rắc.”
Chỉ nghe thấy một tiếng động lạ, miệng con gấu đen bị Trần Mặc xé toạc ra, ngay sau đó hắn đột nhiên bẻ mạnh đầu nó sang bên trái.
Rầm!
Con gấu đen nặng hơn bốn trăm cân bị hắn quật ngã xuống đất.
Thân thể khổng lồ của nó đập mạnh xuống đất, lập tức khiến tuyết bay tán loạn.
Con gấu đen hiển nhiên đã bị cú quật này làm choáng váng. Tranh thủ lúc đó, Trần Mặc dồn sức tung một cú đấm mạnh vào đầu nó.
“Bụp!”
Một âm thanh nặng nề vang lên, đôi mắt gấu đen lập tức ứ máu, đầu nó đập mạnh xuống đất, tạo thành một cái hố sâu trên mặt đất.
Nhưng chuyện này vẫn chưa kết thúc.
Hóc môn tuyến thượng thận trong người Trần Mặc tăng lên đến đỉnh điểm, mái tóc dài của hắn ướt đẫm mồ hôi tung bay theo từng cú đấm liên tục rơi xuống đầu con gấu.
Bốp!
Bốp!
Bốp!
Mãi đến khi hai tay hắn nhuốm đầy máu gấu đen Trần Mặc mới dừng lại.
Cứ thế, con gấu đen không kêu rên lấy một tiếng đã bị Trần Mặc đấm ngất đi.
Sau đó Trần Mặc cũng nằm phịch xuống trên người gấu đen, há to miệng thở dốc giống như mất hết sức lực.
Sở dĩ hắn để lại cho con gấu đen một hơi thở chủ yếu là vì để tiện sau này lấy máu.
“Gấu đen cái gì, cũng chỉ có như vậy thôi sao.”
Trong lòng Trần Mặc bỗng dâng lên cảm giác tự hào.
Sai khi nghỉ ngơi một lát, hắn vội vàng đi lên con dốc vừa rồi lăn xuống, tìm được con dao chẻ củi của mình.
Hắn gỡ chuôi dao xuống, dắt con dao ở bên hông.
“Lên nào!”
Trần Mặc hít sâu một hơi, khiêng con gấu đen nặng bốn trăm cân lên, cất từng bước nặng nề ra khỏi ngọn núi.
Đường núi khó đi, còn gánh một con gấu đen nặng như vậy, cho nên lúc đi ra hơi tốn sức, cứ đi được khoảng nửa tiếng, hắn lại phải dừng lại để nghỉ một lát.
Lúc ra khỏi ngọn núi, Trần Mặc còn phát hiện một con cáo.
Trong lòng Trần Mặc chợt lóe lên một suy nghĩ, hắn từng đọc được ở trong sách rằng da cáo là một món hàng cực kỳ quý giá, dùng để chế tạo quần áo và trang sức cho vương công quý tộc, giá cả vô cùng đắt đỏ, không phải là thứ mà da lợn rừng có thể so sánh được.
Thậm chí da gấu cũng không sánh bằng một tấm da cáo hoàn hảo.
Đáng tiếc con cáo kia nhìn thấy hắn giống như thấy ôn thần, lập tức chạy biến đi.
Đăng bởi | Fuly |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt thích | 1 |
Lượt đọc | 170 |