Một gam mật gấu, một gam vàng
Trước đây, Trần Mặc luôn chặt lợn rừng thành mấy khúc, nhân lúc trời tối vận chuyển về nhà.
Nhưng lần này, hắn trực tiếp vác cả con gấu đen đi từ cổng thôn vào, xuyên qua thôn trang.
Nhưng chờ đến khi Trần Mặc vác con gấu đen về đến thôn, con gấu cũng trút hơi thở cuối cùng.
Mặc dù trời lạnh nhưng vẫn có thôn dân đi lang thang bên ngoài, sang nhà nhau chơi.
Trần Mặc một mình vác con gấu đen lớn như quả đồi về, lập tức hấp dẫn ánh mắt chú ý của các thôn dân.
Muốn không chú ý cũng khó, đó là gấu đen đấy, thường ngày chỉ nghe nói thôn nào săn được hươu, lợn rừng, thỏ rừng gì đó chứ rất hiếm khi nghe có ai săn được gấu đen, còn là săn được một mình.
Ở nông thôn, hoạt động giải trí vốn đã ít, vì vậy các thôn dân tuyệt đối sẽ không bỏ qua bất kỳ cơ hội hóng chuyện nào, lũ lượt kéo đến vây quanh.
“Hít hà, Mặc ca nhi lại săn được con gấu đen kìa!”
“Con gấu to quá!”
“Ông trời ơi, ta đang nhìn thấy cái gì thế này.”
“Mặc ca nhi lợi hại thật, ngay cả gấu cũng đánh chết được.”
“Con gấu đen này ít nhất cũng phải ba trăm cân nhỉ?”
“Như thế này đâu chỉ ba trăm cân, ít cũng phải bốn trăm cân, có khi đến năm trăm cân ấy chứ.”
“Mau nhìn đầu con gấu kìa, chẳng lẽ là bị Mặc ca nhi dùng tay không đánh chết?”
“Hít hà, sức lực của Mặc ca nhi mạnh thật đấy!”
Thôn dân vây xem đều nuốt nước bọt, hầu kết nhấp nhô lên xuống.
Cái gọi là chưa nhìn thấy thịt heo, chẳng lẽ còn chưa từng thấy heo chạy, gấu đen đáng sợ như thế nào, cho dù bọn họ chưa từng nhìn thấy nhưng cũng đã nghe người khác nhắc đến, đây chính là thứ ngay cả hổ cũng chẳng dám đụng vào.
Một cái cây to bằng bắp đùi người, gấu đen chỉ cần vả một cái là có thể đánh gãy.
Nếu như hôm qua, việc Trần Mặc đánh đám lưu manh vô lại Vương mặt rỗ chỉ khiến các thôn dân kính sợ thì giờ đây trong ánh mắt của bọn họ đã ánh lên vẻ sợ hãi.
Người có thể đánh chết gấu đen phải là kẻ tàn ác tới cỡ nào chứ.
Nhưng cũng nhờ uy hiếp của Trần Mặc ngày hôm qua, trong ánh mắt của thôn dân nhìn Trần Mặc có kính nể, có ngưỡng mộ nhưng tuyệt nhiên không có cuồng nhiệt và tham lam.
Ai dám có ý đồ, ngươi nghĩ ngươi đánh thắng được gấu đen sao?
Trần Mặc một đường vác gấu đen về sân nhà mình.
Hắn không biết đợi đến lúc hắn về đến nhà, các thôn dân cũng đã trở về nhà, bắt đầu thêm mắm dặm muối kể lại câu chuyện với vợ con mình.
Ban đầu từ Trần Mặc tay không đánh chết, một cú đá đạp chết, một đao xiên chết gấu đen biến thành một đấm đánh chết gấu đen.
Thậm chí có người còn nói gấu đen đã thành tinh, có thể phun ra ngọn lửa màu đen, mà Trần Mặc có kim quang hộ thể, một chưởng phá đá.
Có người còn muốn đi theo Trần Mặc.
...
Khi ấy đã là giờ Thân.
Hàn An Nương thấy tuyết đã rơi ít đi, cầm cái xẻng bằng gỗ ra xúc tuyết ngoài sân, thấy Trần Mặc vác con gấu đen trở về, đầu tiên là thoáng ngẩn người, sau đó sợ hãi, cái xẻng trên tay cũng rơi mạnh xuống đất, kêu lên: “Ôi tiểu thúc của ta.”
Cuối cùng nàng chạy đến đón, muốn giúp một tay.
Trần Mặc để thi thể con gấu đen ở sau vườn.
Hàn An Nương thấy mình không giúp được gì bèn cầm khăn lông tới, lau mồ hôi cho Trần Mặc, vừa lau vừa hỏi hắn quá trình săn gấu, chuyện này ai mà không hiếu kỳ.
Trần Mặc vừa thở hổn hển vừa kể lại, sau đó hỏi: “Tẩu tẩu, tẩu biết trong làng có ai biết lột da không?”
Da lông của loài thú hoang này đều rất đáng giá, người ngoài ngành như Trần Mặc cũng không dám làm loạn, tránh làm lớp da không hoàn chỉnh, ảnh hưởng đến giá trị của nó.
“Tống thúc, ông ấy là đồ tể, chuyên mổ lợn giết dê thuê cho người ta.” Hàn An Nương nói.
“Tẩu tẩu đi mời ông ấy đến đây đi.” Trần Mặc nói.
Tống thúc tên là Tống Điền, đã ngoài năm mươi tuổi, từ nhỏ đã đi theo một gã đồ tể trong huyện thành học nghề, học được bản lĩnh mổ lợn giết dê, nhờ vậy mà trước kia nhà ông ta từng là hộ giàu có nhất thôn.
Nhưng theo như những gì người trong thôn nói, bụng của vợ ông ta không được, liên tiếp sinh cho ông ta bốn nữ nhi, chính là không sinh được nhi tử.
Sau đó, ông ta kén được một nam nhân từ bên ngoài đến ở rể nhưng đại nữ nhi sinh hai đứa bé đều là con gái, lúc này Tống Điền dần mất ý chí, không gượng dậy nổi.
Sau này lớn tuổi, thế đạo cũng bắt đầu loạn lạc, không có ai mời ông ta đến giết heo làm thịt dê nữa, cộng thêm đại nữ tế là một gã lười biếng không có bản lĩnh, Tống Điền một mình nuôi cả đại gia đình, cuộc sống ngày càng tệ hơn.
Đi cùng ông ta còn có đại nữ tế Lưu Thụ.
Trước khi vào sân, ông ta không quên dặn dò Lưu Thụ: “Lát nữa quan sát cho kỹ, học cho tốt, chỉ cần có thể học được bản lĩnh của ta, sau này đến lúc ta chết đi rồi cũng không đến nỗi để bọn Vân Nương chết đói.”
“Con biết rồi, cha.”
“Nói ít thôi, quan sát nhiều lên, chớ đắc tội Mặc ca nhi, đến lúc đó ta không bảo vệ được con đau.”
Tống Điền chắp tay sau lưng đi vào sân, trước kia ông ta đi theo sư phụ giết heo làm thịt dê ở khắp nơi, bản thân cũng từng lang thang kiếm sống, là người từng trải việc đời, nhìn thấy Trần Mặc, chắp tay với hắn: “Mặc ca nhi.”
Trần Mặc cảm thấy mới lạ, nhưng người ta kính trọng hắn, hắn cũng sẽ kính trọng người ta, bèn chắp tay giống vậy rồi chỉ xuống con gấu đen dưới đất, dịu giọng nói: “Tống thúc, trời lạnh, mau tranh thủ thời gian, nước nóng đã chuẩn bị sẵn rồi.”
Nhìn con gấu to như quả đồi dưới đất, Tống Điền hít một hơi khí lạnh: “Mặc ca nhi uy mãnh, đánh chết được con gấu đen lớn như vậy.”
Là đồ tể, Tống Điền vừa nhìn đã biết vết thương trí mạng của gấu đen ở đâu, nhìn vết thương kia, ông ta lại liếc nhìn hai tay Trần Mặc, trong lòng hiểu rõ.
Ông ta ngồi xổm xuống, vỗ lên người con gấu đen: “Theo quy tắc hành nghề của chúng ta, cái đầu sẽ thuộc về ta, nhưng đây là gấu, Mặc ca nhi, ta không chiếm lợi của ngươi, mười, không, năm cân thịt, cho ta thêm một ít máu gấu.”
“Được.”
Trần Mặc gật đầu: “Nhưng da lông này không thể tổn hại.”
“Ta hiểu, nếu tổn hại, ta sẽ không lấy một đồng nào.” Tống Điền rất tự tin nói.
Ông ta vẫy tay, Lưu Thụ ở sau lưng lập tức đưa cái túi da thuộc mang theo cho Tống Điền, bên trong là một bộ dao giết lợn.
“Mặc ca nhi, cầm chậu đến hứng máu.” Tống Điền lấy một con dao nhọn ra khỏi túi da, nói.
Không cần Trần Mặc mở miệng, Hàn An Nương đã chạy vào trong nhà cầm chậu ra.
Theo như lời Tống Điền nói, máu của gấu là thứ tốt, không thể lãng phí giọt nào.
Hàn An Nương mang luôn lu nước ra, hứng được gần nửa lu máu gấu.
Xem một vị đồ tể có kinh nghiệm phong phú mổ gấu là một loại hưởng thụ về thị giác.
Trần Mặc và Hàn An Nương xem đến hăng say.
Cho đến khi sắc trời đã tối, Hàn An Nương mới phản ứng lại, vội vàng đi nấu cơm.
Tống Điền đúng là có bản lĩnh, con dao nhọn trong tay tung bay, chỉ một lát, một tấm da gấu hoàn chỉnh đã được lột xuống.
Nhưng tuổi tác của ông ta quả thật đã hơi lớn rồi, không lật được con gấu đen lên, còn phải nhờ Trần Mặc hỗ trợ.
Lưỡi dao sắc bén rạch mở cái bụng, nội tạng bên trong lập tức rơi ra, rơi xuống chậu gỗ phía dưới.
Tống Điền lấy mật gấu ra cho Trần Mặc xem, nói: “Mặc ca nhi, mật gấu này là đồ tốt, ngươi phải cất cho kỹ, có câu nói một gam mật gấu một gam vàng, nhưng nghìn vàng khó mua được mật gấu thật.”
Lúc nói đến đây, Trần Mặc rõ ràng phát hiện ra ánh mắt Lưu Thụ lóe lên.
Trần Mặc nhíu mày, sau khi nhận lấy mật gấu thì nuốt luôn vào trong bụng.
[Mức độ bồi bổ thịt +1, kinh nghiệm Dưỡng Huyết Thuật +1]
Trần Mặc: “???”
Tống Điền: “…”
Lưu Thụ: “…”
Đăng bởi | Fuly |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt thích | 1 |
Lượt đọc | 166 |