Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đao khí?

Phiên bản Dịch · 1570 chữ

[Họ tên: Trần Mặc.]

[Tuổi tác: 16.]

[Công pháp: Dưỡng Huyết Thuật (Thành tựu nhỏ 20.3/500)]

[Cảnh giới: Luyện Bì (cửu phẩm).]

[Sức mạnh: 38.]

[Kỹ năng: Phá Ma đao pháp (sơ cấp 13650/50000).]

Trần Mặc bỗng giật mình.

Phải biết rằng, thịt của sinh vật đã chết quá nửa canh giờ cần đến một cân mới có thể tăng thêm một điểm kinh nghiệm.

Nhưng túi mật gấu kia trực tiếp tăng lên một điểm kinh nghiệm.

“Chẳng lẽ là do loại thịt khác nhau?”

Trần Mặc thầm nghĩ trong lòng.

Nhưng trước đó ăn thịt côn trùng và thịt lợn cũng đâu có gì khác nhau.

Nhận thấy ánh mắt ngạc nhiên của Tống Điền và Lưu Thụ, Trần Mặc lạnh nhạt nói: “Đồ tốt như vậy nên để chính mình ăn.”

“...”

Tống Điền cười gượng, trong lòng thầm nói Mặc ca nhi đúng là xa xỉ, nếu đổi lại thành ông ta nhất định sẽ mang đi đổi lấy tiền cải thiện cuộc sống.

Động tác của Tống Điền rất nhanh nhẹn, sau nửa canh giờ, cả con gấu đen đã được phân chia gọn gàng thành từng phần theo từng bộ phận. Mỗi phần dù to nhỏ không đồng nhất nhưng nếu đem cân sẽ phát hiện trọng lượng không chênh lệch là bao.

Đây chính là tay nghề Tống Điền dùng để nuôi sống cả gia đình.

Nghề đồ tể vốn được xem là “việc làm dơ bẩn”, địa vị xã hội cực kỳ thấp kém và hèn mọn, thuộc tầng lớp hạ cửu lưu nhưng lại là một nghề có rất nhiều lợi lộc.

Cũng chính là vì hôm nay Tống Điền làm việc cho Trần Mặc là làm thịt gấu.

Đổi lại thành mổ lợn cho người khác, ông ta không chỉ muốn lấy đầu lợn, ngay cả bộ lòng cũng thuộc về ông ta.

Dựa theo thỏa thuận trước đó, Trần Mặc cho ông ta năm cân thịt gấu, lại mượn cho ông ta một cái chậu gỗ, đổ một ít máu gấu vào.

Sau khi xử lý xong, Tống Điền còn bảo nữ tế dọn dẹp lại sân rồi mới chuẩn bị cầm đồ rời đi.

Đúng lúc Hàn An Nương từ trong bếp đi ra: “Tống thúc, cơm đã nấu xong rồi, ở lại cùng nhau ăn bữa cơm.”

“Không cần, nhà ta chắc cũng đã nấu xong.” Nếu là trước đó, Tống Điền chắc chắn sẽ không khách sáo nhưng hiện tại đang thời buổi đại nạn, Tống Điền thật sự không dám chiếm món lợi này.

Chủ yếu là ông ta sợ Trần Mặc.

“Ở lại ăn đi, đúng lúc ta có một số việc muốn hỏi Tống thúc.” Trần Mặc nói.

“Vậy thì được.”

Tống Điền chỉ đành đồng ý, nhưng ông ta bảo nữ tế mang đồ về trước.

...

[Mức ðộ bồi bổ thịt +0.05, kinh nghiệm Dưỡng Huyết Thuật +0.05]

Trần Mặc ăn một miếng thịt gấu, nhìn hệ thống chỉ tăng thêm 0.05 điểm kinh nghiệm, giống hệt như lúc ăn thịt lợn rừng trước đó.

Trần Mặc chỉ có thể kết luận mật gấu là đặc biệt.

Đột nhiên hắn nghĩ đến chuyện gì đó, bảo Hàn An Nương mang lòng gấu đi hầm.

Trong quá trình này, Trần Mặc hỏi Tống Điền chuyện tới huyện thành mua bán.

Tống Điền là đồ tể, nhất định có con đường buôn bán thịt và da lông của riêng mình.

Đương nhiên ông ta không dám giấu diếm Trần Mặc, nói: “Thịt thì chỉ có các thế gia vọng tộc, tửu lâu và thương nhân lương thực mới thu mua. Nhưng thế gia vọng tộc thì chúng ta không giao thiệp được, còn thương nhân lương thực lại rất thích ép giá, muốn bán được giá cao chỉ có tửu lâu mà thôi.”

Mà tửu lâu ra giá cao nhất ở huyện Bình Đình chính là Tử Kim Lâu, cái đầu lợn rừng trước đó ta lấy được cũng bán cho Tử Kim Lâu.”

“Tử Kim Lâu.” Trần Mặc gật đầu, sau đó hỏi: “Tống thúc, vậy còn da lông thì sao?”

“Có thể bán cho tiệm vải và thương hội, nhưng cái này ta không rõ lắm.” Tống Điền cho rằng Trần Mặc muốn mang da gấu vào trong thành bán, bỗng nói: “Mặc ca nhi không cần lo lắng đâu, da gấu mang đến đâu cũng là hàng hiếm, không lo không bán được.”

Đương nhiên Trần Mặc biết da gấu là hàng hiếm nhưng hắn không biết rõ về huyện thành, ở thôn Phúc Trạch thực lực của hắn là mạnh nhất nhưng đến huyện thành thì có lẽ không phải, Trần Mặc muốn tìm một khách hàng đáng tin một chút.

Dù sao ép mua ép bán, ép giá hắn cũng đã thấy nhiều rồi.

Sau đó Trần Mặc lại dò hỏi Tống Điền về giá cả, mặc dù Tống Điền nói là gái trước thời kỳ loạn lạc nhưng dù sao trong lòng Trần Mặc cũng biết được khoảng giá.

Thật ra thì Trần Mặc còn muốn nghe ngóng chuyện khác từ Tống Điền, ví dụ như trong huyện thành có kẻ nào không nên chọc vào hay không.

Nhưng nói cho cùng Tống Điền cũng chỉ là một nhân vật nhỏ, cũng không biết nhiều về chuyện này.

Trong lúc nói chuyện, Hàn An Nương bưng lòng gấu đã được hầm chín và máu gấu còn chưa đông lên bàn.

Trần Mặc trực tiếp cầm một đoạn lòng gấu lên ăn một miếng.

[Mức ðộ bồi bổ thịt +0.5, kinh nghiệm Dưỡng Huyết Thuật +0.5]

Chờ đến khi Trần Mặc ăn xong đoạn lòng gấu, kinh nghiệm tăng lên khoảng chừng ba điểm.

Phải biết đoạn lòng gấu này chưa đến một cân.

Trần Mặc vội vàng uống một ngụm máu gấu.

[Mức ðộ bồi bổ thú huyết +0.1, kinh nghiệm Dưỡng Huyết Thuật +0.1]

Trần Mặc trừng mắt nhìn, lượng kinh nghiệm tăng lên khi uống một ngụm máu gấu nhiều gấp đôi so với ăn thịt bình thường.

Hơn nữa hệ thống ghi là bồi bổ thú huyết chứ không phải là bồi bổ thịt.

Đúng là Dưỡng Huyết Thuật!

Nói như vậy máu lợn rừng chắc cũng vậy.

Trần Mặc cảm thấy mình đã lỗ to.

Con lợn rừng trước đó hắn mổ bụng luôn ở trong núi, để máu chảy sạch.

Tim với ruột gì đó lại càng không cần.

Chờ đến khi Tống Điền đi rồi, Trần Mặc lại thử gan thận của gấu đen.

Nhưng lần này điểm kinh nghiệm cộng thêm như bồi bổ cơ thể bình thường.

“Chẳng lẽ chỉ có tim và mật là đặc biệt.”

Trần Mặc thầm nói.

Đáng tiếc bây giờ hắn không có nội tạng của động vật khác để so sánh.

Vấn đề này chỉ có thể tạm thời gác lại.

Cũng không biết có phải là do uống máu gấu không, buổi tối hôm đó hắn lại mộng xuân, ngày hôm sau dậy hắn lại mộng tinh.

Chuyện này không khỏi khiến hắn cảm thấy xấu hổ.

Hắn nhớ lần đầu tiên mình mộng tinh là lúc học lớp mười.

Sau đó hắn bị ba dẫn đến nhà tắm công cộng, sau đó không còn mộng tinh nữa.

Nhưng nghĩ đến thân thể này mới mười sáu tuổi, chính là độ tuổi thanh xuân ngây ngô, mộng tinh cũng là chuyện bình thường.

Ba ngày sau.

Buổi sáng.

[Số lần vung đao +1, kinh nghiệm Phá Ma đao pháp +1.]

Trong nháy mắt, trong đầu Trần Mặc xuất hiện thêm vô số cảm ngộ, đó là sự lĩnh ngộ sâu hơn về đao pháp.

Hắn mở giao diện hệ thống lên.

[Họ tên: Trần Mặc.]

[Tuổi tác: 16.]

[Công pháp: Dưỡng Huyết Thuật (Thành tựu nhỏ 67.5/500)]

[Cảnh giới: Luyện Bì (cửu phẩm).]

[Sức mạnh: 38 + 31.]

[Kỹ năng: Phá Ma đao pháp (trung cấp 0/50000).]

“Hả, sức mạnh cộng thêm tăng vọt mười điểm.”

Trần Mặc hít sâu một hơi, tìm một khúc củi to bằng bắp đùi đến thử sức mạnh.

[Số lần vung đao +1, kinh nghiệm Phá Ma đao pháp +1.]

Một đao dùng sức vung ra,

Lưỡi đao còn chưa chạm vào khúc củi, Trần Mặc đã nhận ra có một luồng sức mạnh vô hình tung ra từ thân đao.

“Ầm” một tiếng, khúc củi to bằng bắp đùi chia năm xẻ bảy.

“Trời ạ, đao khí?!”

Trần Mặc trợn tròn mắt.

Nhưng ngay sau đó chính là hưng phấn.

Sau đó hắn lại thử xem đao khí này có thể đánh ra khoảng cách bao xa.

Kết luận đưa ra là chỉ có một trượng.

Nhưng Trần Mặc đã rất thỏa mãn rồi.

Đây mới chỉ là Phá Ma đao pháp sơ cấp.

Phía sau còn có trung cấp, cao cấp.

Theo đà tiến triển như vậy, chẳng phải là...

“Ực.” Trần Mặc không dám tưởng tượng.

Đột phá cấp bậc đúng là đột phá cấp bậc.

“Bây giờ có thể vào thành rồi.”

Ba ngày trước, Trần Mặc đã lập ra kế hoạch, chờ đến khi cày đủ kinh nghiệm của Phá Ma đao pháp sơ cấp, gia tăng thêm một ít thực lực bảo vệ bản thân, hắn sẽ vào thành.

Lần đầu vào thành, Trần Mặc cũng không mang theo da gấu, chỉ cầm theo tấm da lợn rừng đi dò đường.

Bạn đang đọc Loạn Thế: Từ Chiếu Cố Tẩu Tẩu Bắt Đầu Tu Hành (Bản dịch). của Quất Miêu Bão Ngư Thụy
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Fuly
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 161

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.