Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 1088 chữ

Tới khi mặt trời mọc, đã bắt được hơn ba mươi con.

Thế nhưng đám côn trùng này rất nhỏ, tụ lại cùng một chỗ cũng chưa tới một cân, muốn dùng nó để ăn no cũng không thực tế.

Hơn nữa cũng sắp tới mùa đông, thứ này cũng ít đi rất nhiều, muốn tìm ra cũng không dễ.

Trần Mặc dùng bao vải, đi cùng Hàn An Nương trở về nhà.

Về tới nhà, hai người mang củi cất tại phòng bếp, cũng không đặt bừa tại sân nhỏ.

Nghe Hàn An Nương nói, ngay cả củi cũng sẽ có người trộm.

Về sau, Hàn An Nương đi làm bữa sáng.

Trần Mặc thì đưa côn trùng cho Hàn An Nương.

Hàn An Nương không nỡ chiên, chỉ là cho chúng vào luộc, lại thả thêm chút muối vào mà thôi.

Bữa sáng là cháo loãng cộng thêm rau dại, còn có côn trùng mà hai người bắt được.

Trần Mặc lựa chọn một con bọ ngựa lớn hơn con khi trước một chút, nuốt vào.

[Ăn thịt +0.05, kinh nghiệm Dưỡng Huyết Thuật +0.05]

"Hả?"

Trần Mặc lại ăn một con muỗm.

[Ăn thịt +0.03, kinh nghiệm Dưỡng Huyết Thuật +0.03]

"Cái quỷ gì?" Trần Mặc ngẩn người.

Trong mấy ngày kế tiếp.

Trần Mặc vừa rèn luyện vừa tốn bảy ngày để kiểm nghiệm ngón tay vàng của mình, cuối cùng cũng ra được một kết luận.

Đó chính là thịt trong vòng nửa canh giờ sau khi tử vong, ăn nửa cân thịt có thể tăng lên một điểm kinh nghiệm.

Mà thịt để qua nửa canh giờ, thì cần một cân thịt mới có thể tăng một điểm kinh nghiệm.

Nuốt sống cùng ăn chín loại thịt trong vòng nửa canh giờ sau khi tử vong đều như nhau.

Nói cách khác, thịt càng tươi mới, kinh nghiệm càng nhiều.

Thời gian dần dần tiến tới tháng mười một.

Thời tiết trở nên rét lạnh, gió lạnh gào thét ở bên ngoài căn nhà nhỏ.

Trần Mặc cầm đao bổ củi trở về thôn Phúc Trạch, nhanh chân chạy về nhà.

Trong khoảng thời gian này, dù cho gió nổi mưa phùn, Trần Mặc đều chạy lên núi Đại Trạch từ sớm, đợi tới khi mặt trời lên thì mới trở về.

Thế nhưng nhiệt độ không khí càng ngày càng giảm, những con côn trùng trên đó đều ít đi quá nhiều.

Chờ trở về nhà, Trần Mặc thấy được một người đàn ông trung niên lưng còng, đi từ trong nhà mình ra ngoài, hai tay cắm trong hai ống tay áo.

"Đại Lâm thúc?" Trần Mặc nhận ra người đàn ông này, còn là người trong họ mình.

"Mặc ca." Trần Đại Lâm thấy được Trần Mặc, hai mắt sáng lên, đang định nói điều gì đó, thế nhưng do dự một lát vẫn không nói thêm câu nào.

Hai người nói chuyện phiếm vài câu rồi rời đi.

"Tẩu tẩu." Sau khi trở về phòng, thấy không ai ở nhà, Trần Mặc kêu lớn một tiếng.

Hàn An Nương cầm một con dao phay, từ trong phòng cha mẹ đi ra, khi thấy Trần Mặc thì mới thở phào một hơi: "Tiểu thúc về rồi à."

Nàng vừa nói, vừa buông dao phay xuống, dọn đồ ăn từ trong phòng lên bàn: "Tiểu thúc, ăn cơm thôi."

Bữa sáng là cháo bột ngô rau dại, mỗi người một bát, Trần Mặc hơn một chút, còn có vài mẩu thịt khô.

Trần Mặc cau mày, cũng không động đũa mà hỏi: "Tẩu tẩu, vừa rồi Đại Lâm thúc tới đây sao?"

"Ừ."

"Bắt nạt tẩu tẩu sao?"

"Không có."

"Vậy thì tẩu tẩu cầm dao làm gì?"

"Nô gia... nô gia ở nhà một mình cũng sợ, cầm dao phay phòng thân." Hàn An Nương cúi đầu nói với giọng sợ hãi.

Im lặng một lát.

Trần Mặc hít một hơi thật sâu, nói: "Thời tiết bên ngoài lạnh, trên núi cũng không còn côn trùng có thể ăn, từ mai ta cũng không ra ngoài nữa."

"À tốt." Hàn An Nương ngẩng đầu, nói với giọng mừng rỡ.

Trần Mặc động đũa trước, vừa ăn vừa hỏi: "Đại Lâm thúc tới nhà chúng ta làm cái gì?"

"Vay thức ăn, thế nhưng nô gia cũng không cho."

"Quả nhiên..." Nghe vậy, Trần Mặc nhìn Hàn An Nương rồi nói: "Tẩu tẩu, ngươi làm đúng, về sau dù ai tới đây vay mượn lương thực đi chăng nữa, đều không cho."

"Ừ tốt." Hàn An Nương gật đầu, tâm trạng có vẻ như khá tốt.

Hạt ngô không được nghiền quá kỹ, dù cho làm thành cơm cháo cũng gây ngứa họng, thế nhưng gần tháng qua, hắn đã quen với cuộc sống thế này.

Ăn xong bữa sáng rồi đợi tiêu hóa một hồi, Trần Mặc trở về căn phòng của mình rồi tiếp tục rèn luyện.

Năm mươi chống đẩy.

Ba mươi gập bụng.

Nâng một tảng đá nặng mười cân để luyện lực cánh tay.

Sau khi hoàn thành một tổ động tác này.

Một luồng lực lượng kỳ dị tràn vào hai tay, sau đó quanh quẩn quanh thân, rồi sau đó truyền vào trong đầu kinh nghiệm mấy năm luyện tập Thiên Hợp đao pháp.

Trong khoảnh khắc đó, cảnh giới Thiên Hợp đao pháp của hắn đã tới mức lô hỏa thuần thanh.

Cùng lúc dó, hệ thống cũng nhắc nhở.

Ý niệm của Trần Mặc hơi chuyển.

[Họ tên: Trần Mặc.]

[Độ tuổi: Trưởng thành.]

[Công pháp: Dưỡng Huyết Thuật (Nhập môn 11.3/100.]

[Cảnh giới: Không.]

[Lực lượng: 7.]

[Kỹ năng: Thiên Hợp đao pháp (Đỉnh cấp 2300/10000).]

"Cuối cùng cũng từ gà con lên tới mức người bình thường."

Gần một tháng này, Trần Mặc kiên trì rèn luyện, vung đao, một ngày ba bữa, làm việc và nghỉ ngơi khoa học, cộng thêm có protein bồi dưỡng, cuối cùng cũng làm cho cơ thể khỏe mạnh hơn.

Đương nhiên, có thể làm cho cơ thể như người bình thường chỉ trong thời gian ngắn như vậy, cũng là bởi vì hắn phát hiện năng lực khôi phục của bản thân vượt quá người thường.

Trước đó khi hắn bị một vết thương nhỏ, chỉ cần nửa ngày là có thể kết vảy, hai ngày là khỏi hẳn.

Trần Mặc vội lấy con dao bổ củi ra.

Ngay lập tức, chỉ số lực lượng thay đổi rất lớn.

Lực lượng: 7+14.

Bạn đang đọc Loạn Thế: Từ Chiếu Cố Tẩu Tẩu Bắt Đầu Tu Hành (Bản dịch). của Quất Miêu Bão Ngư Thụy
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Hoathao2201
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 18

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.