Tiểu thúc, ngươi quá uy phong
Mười bốn điểm lực lượng này, tính cả hai điểm do đao bổ củi thêm, mười hai điểm còn lại là do Thiên Hợp đao pháp đã luyện tới mức rất cao.
Thể chất tăng lên tới trình độ của người bình thường, là có thể phát huy ra lực lượng trung cấp của Thiên Hợp đao pháp, thậm chí là cao cấp.
"Cuối cùng cũng có sức tự vệ rồi." Trần Mặc cảm thấy khá sung sướng.
Hai ngày sau.
Ban đêm.
Trần Mặc và Hàn An Nương đang dùng bữa, trên bàn chính là ba lạng thịt khô cuối cùng.
Đúng lúc này, ngoài phòng truyền tới tiếng kêu gọi.
"Hàn nương tử, Hàn nương tử."
Giọng nói này khá quen thuộc.
"Là Lỗ Tam, chắc hẳn lại tới đây mượn lương thực đây mà." Hàn An Nương nhíu mày, đứng dậy đi ra ngoài.
Lỗ Tam tới để mượn lương thực.
Chờ Hàn An Nương mở cửa phòng ra, đi tới sân nhỏ, Lỗ Tam liền kiễng chân, đôi mắt thì cứ liếc nhìn về phía phòng nhỏ, Hàn An Nương vội vã ngăn cản tầm mắt của gã.
Lỗ Tam hậm hực xoa tay: "Hàn nương tử, đang ăn sao?"
Ý định này, Hàn An Nương cũng rõ ràng, chính là muốn nàng mời gã vào ăn cùng.
Dù sao khi trước không phải năm gặp thiên tai, từng nhà đều có đồ ăn, nếu tới giờ cơm mà có người tới chơi, đều sẽ mời vào ăn cùng.
Chẳng qua thời buổi này, khi nấu cơm Hàn An Nương đều phải kiểm tra lương thực để mà nấu, hơn nữa gần đây lượng cơm ăn của tiểu thúc cũng tăng lớn, nào có lương thực dư thừa cho người khác ăn.
"Vừa mới rửa bát đũa xong, không biết Lỗ Tam ca tới muộn như vậy làm gì vậy?"
"Hàn nương tử chắc không biết, mấy ngày trước mẹ ta còn có chút tiền, vốn là muốn đi trong huyện mua chút lương thực, trả lại cho Hàn nương tử, lại không nghĩ tới, Hổ nhi lại phát sốt đột ngột, ta chỉ có thể dùng tiền mời đại phu tới xem bệnh cho Hổ nhi." Hổ nhi là nhũ danh của con trai Lỗ Tam.
"Hổ nhi bệnh, có nặng không?"
"Không nặng lắm, hiện tại tốt hơn rồi."
"Đúng là xem bệnh cho Hổ nhi quan trọng hơn." Hàn An Nương gật đầu.
"Thế nhưng vì xem bệnh cho Hổ nhi mà tiêu hết tất cả tiền, hiện tại trong nhà không còn lương thực nữa, cho nên ta tới đây tìm Hàn nương tử, lại mượn chút lương thực." Cuối cùng Lỗ Tam cũng nói ra mục đích khi tới đây.
"Quả nhiên." Hàn An Nương lắc đầu, nàng hoàn toàn không tin lời nói của Lỗ Tam rằng Hổ nhi sinh bệnh, nàng lộ ra vẻ khó khăn, nói: "Lỗ Tam ca, nhà ta cũng đang thiếu lương, thực sự không còn lương thực cho ngươi mượn nữa."
"Hàn nương tử, ngươi cũng đừng lừa ta chứ, mẹ ta đã nói với ta rồi, ngay cả buổi trưa nhà ngươi cũng nhóm lửa nấu cơm, làm sao lại không còn lương thực, xin ngươi hãy thương xót, lại cho ta mượn lần cuối cùng, nếu như không có lương thực, mẹ ta và ta đều phải chết đói mất."
Nói tới đây, thấy Hàn An Nương vẫn bình tĩnh không động lòng, Lỗ Tam lại đưa tay che mặt, nước mắt rơi như mưa nói: "Hổ nhi thật khổ, chưa tới một tuổi mẹ nó đã bỏ nó đi theo người đàn ông khác, thật đáng thương mà."
"Lỗ Tam ca, ta nói đều là nói thật, nhà ta không còn lương thực cho ngươi mượn nữa." Hàn An Nương biết nếu cho Lỗ Tam mượn lương thực thì giống như dùng bánh bao thịt ném chó, có đi không về, nào dám cho mượn nữa.
Nghe vậy, Lỗ Tam nhíu mày, thấy không thể làm Hàn An Nương dao động, lập tức dùng biện pháp cũ, hô lớn về phía trong phòng: "Mặc ca, Mặc ca."
Vừa nói còn muốn lách người vượt qua Hàn An Nương, xông vào trong phòng.
Hàn An Nương vội vã ngăn cản, thế nhưng lực lượng của phụ nữ làm sao sánh được với đàn ông, không cẩn thận bị Lỗ Tam đẩy ngã xuống đất.
Đúng lúc này, Trần Mặc từ trong nhà lao ra, trên tay là một thanh đao bổ củi, Lỗ Tam còn chưa kịp phản ứng đã bị Trần Mặc đạp một cước.
Mặc dù Trần Mặc người yếu nhiều bệnh, thế nhưng vẫn cao ráo, nhất là trong khoảng thời gian này kiên trì rèn luyện, thân hình cường tráng, khí thế uy mãnh, mà Lỗ Tam thì lâu rồi chưa ăn được bữa cơm no, sắc mặt khô vàng, lại bị Trần Mặc đạp ngã xuống đất.
Trần Mặc nâng đỡ Hàn An Nương dậy, bảo vệ ở sau lưng, nhìn về phía Lỗ Tam đang ngã trên mặt đất, dùng đao chỉ vào gã, quát lớn: "Cút ngay, dám bắt nạt tẩu tẩu ta, mẹ nó ngươi muốn chết đúng không?"
Trần Mặc cũng nghe được những lời nói vừa rồi của Lỗ Tam.
Hàn An Nương gả vào thôn Phúc Trạch không lâu, có lẽ còn không hiểu rõ Lỗ Tam, thế nhưng nguyên thân lại quá rõ ràng.
Lỗ Tam có tên thật là Lỗ Tam, mẹ gã sinh ra ba anh em, thế nhưng đứa đầu với đứa thứ hai lần lượt tạ thế, chỉ còn gã còn sống, bởi vậy mẹ của gã rất yêu chiều gã, hầu hạ ăn ngon uống sướng, lo lắng gã bị lạnh nóng, thậm chí không cho gã làm bất cứ việc cực khổ nào cả.
Điều này làm cho Lỗ Tam từ nhỏ tới lớn đều thành thói quen hết ăn lại nằm, khi cha của gã vừa đi, cuộc sống của gã lâm vào bấp bênh.
Chờ Lỗ Tam trưởng thành, mẹ của gã lại tiêu hết tiền của gia đình, cưới cho Lỗ Tam một người vợ.
Đăng bởi | Hoathao2201 |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt đọc | 30 |