Vậy là đối phương đã bắt đầu có những động thái mới. Cuộc chiến ở Huỳnh Lưu sẽ nhanh chóng nổ ra. Tôi lên triều và nói với bá quan:
“Phiên Kỵ đã có những động thái ở khu vực Huỳnh Lưu. Chiến tranh nổ ra là điều không thể tránh khỏi nhưng nước ta vừa độc lập chưa lâu đã trải qua ba lần đại chiến với Khu tự trị Hòa Hợp, Man Quốc và Phiên Kỵ, ta e rằng sức dân đã kiệt, của cải không còn. Các khanh có cách gì trì hoãn việc binh đao nhằm tạo thêm thời gian chuẩn bị cho quân ta không?”
Tiếng xì xào vang khắp đại điện. Những cuộc tranh luận nhỏ to nổ ra giữa những vị đại thần. Sau một hồi thì có một viên quan đứng ra tâu:
“Thưa Thiên Quân, nhân lúc địch đang chưa chuẩn bị xong thì ta tập kích trước phủ đầu địch làm cho địch không kịp trở tay.”
Đó là một ý kiến rất hay. Ngay sau đó tôi đã đích thân đến Huỳnh Lưu để trực tiếp chỉ huy chiến dịch.
Tối đó, trong ngọn lửa lập lòe của trại chỉ huy tôi cùng các tướng bày kế phá địch. Trung tâm hội nghị là một mô hình địa thế Huỳnh Lưu, tôi ngồi ở trên cao giữa của trại còn hai bên là hai hàng tướng có cấp bậc từ cao đến thấp. Khi tất cả đã ổn định tôi nói:
“Để có thêm thời gian chuẩn bị lương thảo vũ khí chúng ta cần đánh phủ đầu quân địch để dành lợi thế. Các tướng có phương án nào trong chiến dịch phủ đầu này. Mục đích chính là tiêu diệt trại địch, phá kho lương và vũ khí, hạn chế đối đầu trực tiếp nhằm giảm thiểu thương vong.”
Kim Báo nhanh chóng đưa ra kế sách:
“Chi Kiên đóng trại dọc bờ sông tạo thành một bức tường lớn ngăn cản quân ta giao tiếp với bên ngoài và tạo đà vượt sông đánh thành. Mật độ rằng các trại gần nhau dễ dàng bổ sung và tiếp ứng nhưng có một điểm yếu trí mạng đó là hiệu ứng lan truyền. Đây là cơ hội để ta dùng hỏa công.”
“Ta đồng ý, Kim Báo ta cử ngươi dẫn một đội gồm một ngàn quân tinh nhuệ đêm mai lẻn qua sông tập kích địch, nhớ rằng chỉ cần tiêu diệt lương thảo vũ khí không cần giết địch.”
Kim Báo nghe lệnh lui ra.
“Quý tướng quân, ngài cho quân sĩ tập long hình trận đến đâu rồi.”
“Do thời gian cấp bách tôi đã cố gắng hết sức để binh sĩ có thể hiểu được trận pháp nhưng trận hình vẫn còn những sai sót nhỏ e rằng nếu sử dụng ngay vẫn còn nhiều vấn đề.”
“Chiến tranh cấp bách ngài hãy tăng cường huấn luyện cho ta.”
“Rõ”
“Các trại tiếp tục tăng cường cảnh giác, dựng các bẫy chông, bẫy hố ở các nơi hiểm yếu và tăng cường tuần tra các vị trí. Đơn vị nào để gián điệp của địch trà trộn hoặc không làm tròn nhiệm vụ thì tướng trấn thủ trại hãy mang đầu đến đây cho ta.”
Cả căn lều đều đồng thanh hô lớn: “Rõ” rồi ai nấy đều về trại của mình.
Lý Tín bước vào lều và thấy tôi thở dài. Hiểu được tâm tư của tôi ông ta khẽ nói:
“Thiên Quân đang lo cho an nguy của Huyền Diệp công chúa phải không?”
“Đúng vậy, nếu nàng đang trong trại quân Phiên thì thật là nguy khốn quá mà ta cũng không biết ai phù hợp cho việc giải cứu nàng ấy.”
“Nếu thiên quân tin tưởng thì tôi xin lãnh nhiệm vụ này.”
“Ngài là một quan văn, võ pháp đến đâu mà lại liều mình xông vào trại địch. Thiết nghĩ ngài nên ở đây với ta bàn kế sách lâu dài vẫn hay hơn.”
"Thần không tự mình đi cứu công chúa. Thần tiến cử người này: Tôn Khang. Hắn ta là một kỳ tài về thuật ẩn thân. Chỉ cần có hắn thì công chúa chắc chắn sẽ được cứu."
"Thật sao, hắn đâu, hắn đang ở đâu?" - Tôi vội vã hỏi.
"Hắn đã đến trại địch rồi."
Tôi vội vã chạy ra ngoài lều hướng về phía ấy. Một ngọn lửa bốc lên bừng bừng sáng cả một góc trời rộng lớn. Ngọn lửa ấy rất lớn, lớn đến mức mà tôi có cảm tưởng nó sẽ thiêu rụi mọi thứ ở xung quanh nhưng sức nóng thì thua xa ngọn lửa trong lòng tôi. Tôi chăm chú nhìn nó chờ đợi, chờ đợi một hình bóng bước ra. Và một người bước ra. Không phải nàng. Một người thuộc tộc thằn lằn, hắn ta nhỏ bé gầy guộc, mặt mũi thì đen nhẻm như vừa bị cháy xém. Hắn quỳ xuống trước mặt tôi thở hổn hển nói:
"Bẩm Thiên Quân, bẩm Lý đại nhân, không có Huyền Diệp công chúa trong trại địch."
"Ngươi chắc chắn chứ?" - Lý Tín hỏi lại
"Thần đã tìm mọi ngóc ngách của trại địch nhưng không hề thấy bóng dáng của công chúa."
"Có khi nào nàng đang gặp nguy hiểm không?" - Tôi hỏi lại trong khi con mắt vẫn đang trong trạng thái vô hồn.
Tôi bắt đầu run lên, cả người dần mất trọng tâm và quỵ xuống. Lý Tín thấy vậy liền đỡ tôi vào lều. Tôi nằm lên giường như một kẻ tàn tật, tay chân mềm nhũn như những sợi bún, còn đầu óc thì trống rỗng. Lý Tín, hắn ta vẫn lảm nhảm:
"Thiên Quân, ngài nên bình tĩnh, cuộc chiến còn phía trước ngài không được suy sụp."
"Ngươi cho gọi Dương Du đến gặp ta."
Lý Tín hắn không biết làm gì đành ra ngoài phụng lệnh.
Một lúc sau thì Dương Du và Lý Tín cùng bước vào. Dương Du thấy tôi nằm trên giường mặt mày nhợt nhạt thì tỏ vẻ lo lắng. Tôi ngồi dậy, thều thào nói:
"Dương Du nghe lệnh, ta đêm khuya ngoài xa trường gặp gió độc nên nhiễm bệnh không thể trực tiếp chỉ huy kháng chiến. Ta phong cho ngươi là Đô Đốc chỉ huy chiến dịch. Hãy nhớ một điều thành có thể mất nhưng công chúa Huyền Diệp không được có mệnh hệ gì. Nếu Huyền Diệp có bị sao thì từ đầu của kẻ Đô Đốc là ngươi đến tên lính nấu cơm cũng mang ra xử trảm."
Lý Tín nghe xong thất kinh, hắn vội vã quỳ sụp xuống đất mà tâu:
"Khởi bẩm Thiên Quân, nhất quyết không được. Ngài là hiện diện của sức mạnh trí tôn, ngài là biểu tượng của Dị Quốc, nếu ngài không trực tiếp chỉ huy tinh thần toàn quân sẽ đi xuống, thất bại sẽ là điều tất yếu."
Tôi không quan tâm lời đó:
"Các ngươi theo lệnh mà làm."
"Thưa Thiên Quân, tôi cũng có ý…"
"Dương Du, ngươi đừng nói nữa, ta mệt rồi. Hãy theo lệnh mà làm đi."
Lý Tín vẫn quỳ ở đó, hắn ta sống chết không đứng lên. Tôi đành bảo lính lôi hắn ra ngoài. Nhưng dù là có bị lôi ra trước cửa lều hắn vẫn quỳ ở đó và mồm không ngớt gào to bảo tôi suy nghĩ lại.
Sáng hôm sau, tôi ngồi dậy sau một đêm dài không chợp mắt. Ngó ra ngoài và Lý Tín vẫn đang quỳ ở đó, hắn đã ở đấy suốt một đêm rồi.
Tên lính hầu mang đồ ăn tới, tôi hỏi hắn về trận đánh hôm qua thì mọi thứ có vẻ diễn ra rất tốt, Dương Du sáng nay đang triệu tập các tướng để bày phòng tuyến đón địch.
Tên Lý Tín thật cứng đầu, có vẻ như hắn vẫn không có ý định đứng lên nên tôi đã cho một tên lính bưng ra một khay đồ ăn và lời nhắn rằng tôi sẽ không đổi ý. Ấy vậy mà tên cứng đầu này còn gân cổ lên nói:
"Thiên Quân hãy nghĩ cho đại cục."
Tôi bước ra ngoài cầm tay hắn kéo vào lều. Tôi rót nước và nói:
"Lý Tín này, ta rất hiểu lòng trung của ngươi nhưng thực lòng ta không còn tâm trí nào đánh giặc, chi bằng ta để Dương Du thay ta chỉ đạo."
"Ngài là vua của một nước, trách nhiệm với giang sơn đặt cả lên vai ngài, đâu thể vì một nữ nhân mà đánh đổi."
"Ta biết ngươi có thể thất vọng, nhưng ta cũng không thể làm hơn, thay vì ở đây khuyên ta vô ích ngươi hãy đến đại doanh với các tướng đi."
Nói rồi tôi quay về giường còn Lý Tín hắn cũng cáo từ rồi đi.
Tôi hiểu vì sao Lý Tín lại có thái độ như vậy. Một bậc quân vương thì có gì hơn là giang sơn xã tắc nhưng tôi vốn chẳng phải một minh quân như vậy. Tôi chỉ là tôi, tôi sống vì lý tưởng và tình yêu của mình vậy thì cũng đâu có gì là sai.
Đăng bởi | tzero |
Thời gian |