Hôm nay, cuộc chiến chính thức nổ ra. Với sức mạnh của kỵ binh hùng mạnh, Phiên quân nhanh chóng chiếm thế chủ động trên chiến trường. Từng lớp phòng ngự của quân ta bị xuyên thủng trong nháy mắt. Trong vòng có ba ngày quân của Chi Kiên đã có mặt dưới chân thành Huỳnh Lưu. Tôi cùng Dương Du đứng trên mặt thành mà lộ rõ vẻ lo lắng. Nếu không có phương án ngay thì tôi e rằng Huỳnh Lưu sẽ sụp đổ chỉ trong chưa đầy một tuần tới.
Tối đó, tôi đứng trước lều ngắm nhìn bầu trời đêm. Hôm nay trời không có trăng sao, phía trước chỉ toàn một màu u tối đầy sầu bi. Tôi khẽ thở dài trước thực tại này như một cách bày tỏ sự bất lực. Từ ngày đến đây, tôi đã cầm gươm đi qua bao nhiêu cuộc chiến nhưng chưa khi nào tôi yếu đuối như này. Có lẽ, tình yêu với Huyền Diệp đã làm cho trái tim vốn đã quen với sự lạnh giá và chai sạn của tôi lại trở về thời kỳ còn ngây thơ nông nổi, cái lúc nó vẫn còn nhạy cảm và dịu dàng với thế giới xung quanh. Tôi mơ hồ nhắm mắt lại, tựa lưng vào chiếc ghế của mình để có thể cảm nhận rõ hơn những cơn gió nhẹ thổi qua đây. Những cơn gió ở vùng đất Huỳnh Lưu này rất lạnh. Cái lạnh khiến ta ê buốt đến tận xương tủy, nó khác hẳn với cái lạnh của Dị quốc. Nhưng tôi thích cảm giác đó, vì cảm giác này cũng giống cảm giác trong lòng tôi. Cảm giác lạnh trong lòng đôi khi còn lạnh hơn là cái lạnh của tự nhiên vì đơn giản ta không thể che đậy hay trốn chạy. Nó như một thứ khí độc len lỏi qua từng cơ quan, mạch máu đi khắp cơ thể mà ta chỉ có cách duy nhất là chịu đựng. Da thịt tôi bắt đầu tái đi bởi cơn gió lạnh, nhưng tôi cũng chẳng có bất kì một phản ứng gì. Tôi chọn cách chấp nhận cái rét, chọn cách đầu hàng thực tế, tôi không cố cưỡng lại những gì đang diễn ra theo lẽ tự nhiên. Tôi đang lịm dần.
Sáng hôm sau, tôi mở mắt ra với Dương Du bên cạnh.
"Ngài tỉnh rồi, thật may quá."
"Sao người ngồi đây, trận địa thì sao?"
"Thần e rằng cứ đà này sẽ chẳng thể giữ thành được lâu."
Tôi quấn chăn và ngồi dậy đầy mệt mỏi đáp:
"Ta biết, nhưng cũng chưa có kế sách gì. Pháp lực của chúng ta không làm gì được chúng."
Khi cả hai đang rơi vào bế tắc thì một cậu lính bước vào với một bức thư trên tay.
"Thưa Thiên Quân, tôi xin phép được về Long Khởi. Chiến dịch này chắc hẳn là không cần đến tôi nữa nên tôi đi. Tôi biết ngài lo lắng về tình hình công chúa Huyền Diệp nhưng tôi khuyên ngài lần nữa hãy lấy đại cục làm trọng. Thần có hai kế sách như sau xin được trình bày, dùng cách nào là quyền của ngài.
Thượng sách là cố thủ ban ngày, tập kích trại địch ban đêm. Kéo dài thời gian thêm hai tuần đợi Long Hình trận thuần thục phản công.
Hạ sách là ngài tung Long Hình trận phủ đầu đối phương cộng với một đạo binh bọc hậu tạo thế gọng kìm doạ địch để đòi quyền đàm phán. Rồi gửi mật thư cho Chi Kiên đòi công chúa đổi thành Huỳnh Lưu. Cách này sẽ đảm bảo công chúa an toàn nhưng mất Huỳnh Lưu, hai mặt giáp Phiên Kỵ, Dị Quốc sẽ vô cùng dễ bị tổn thương.
Thần Lý Tín xin bày kế cho ngài."
Tôi liền đưa nó cho Dương Du đọc. Ông ta xem xong cũng vô cùng bối rối.
"Ngươi ra ngoài đi chờ lệnh của ta."
Dương Du lui ra bỏ lại tôi một mình trong căn phòng. Tôi tự hỏi cái gì lúc này với tôi là quan trọng: quyền uy hay tình yêu. Những thứ đó cứ lặp đi lặp lại khiến đầu tôi đau nhói. Phải thật bình tĩnh, phải có cách nào đó để được cả hai chứ. Phải có! Phải có!...
Tôi thiếp đi lúc nào ko hay và khi tỉnh dậy thì bầu trời cũng đã tối. Một tên lính gác bước vào mang cho tôi một bát cháo nóng. Cậu ta cố nài nỉ tôi cố gắng ăn nó và dưới sự dai dẳng của đó thì tôi đã thua cuộc.
"Ta sẽ ăn cháo, ngươi giúp ta gọi Dương Du đến đây."
Như chỉ chờ có thế, Dương Du nhanh chóng bước vào khiến tôi còn chưa kịp ăn thìa cháo đầu tiên.
"Long Hình trận sao rồi?"
"Lý tướng quân nói rằng miễn cưỡng có thể sử dụng."
"Ngươi bảo Lý tướng quân chuẩn bị đi. Còn ngươi giúp ta viết một bức thư cho Chi Kiên."
"Ngài chắc chứ? Nó có thể đẩy Dị Quốc vào nguy hiểm."
"Ta biết ta đang làm gì."
Dương Du đành tuân lệnh thực hiện.
Ngày hôm sau, theo thám báo thì kế hoạch dùng Long Hình Trận phủ đầu đã đạt hiệu quả và Chi Kiên đang bị bao vây ở nơi bờ sông. Điều này buộc hắn phải đàm phán. Bức thư mật cũng đã được chuyển đi.
Vẫn còn đang chăm chú nghe tình hình chiến sự thì Dương Du bước vào cùng hồi đáp:
"Tối mai tại rừng u minh."
Tôi thấy thế thì nửa mừng nửa lo. Mừng vì Chi Kiên chịu đến thì Huyền Diệp có thể cứu nhưng đây cũng có thể là một cái bẫy.
Dẫu biết là nguy hiểm nhưng tôi vẫn đến. Kim Báo có mong muốn là cùng tôi đến điểm hẹn nhưng tôi đã từ chối mà yêu cầu cậu ta ở bìa rừng sẵn sàng yểm trợ. Tôi một mình cưỡi Hoả ngọc Kỳ Lân cầm Kim trượng tiến vào. Chi Kiên cầm kiếm dài ngồi trên lưng con mãnh thú kim loại sáng loá. Ông ta chỉ tay về tôi quát:
"Long Thiên Quân, ngươi làm mất tích công chúa rồi định đùn đẩy cho ta sao?"
"Không phải các ông làm hay sao? Ông muốn có Huỳnh Lưu chứ gì? Ta cho ông. Mau, thả công chúa Huyền Diệp ra."
"Long Thiên Quân ơi là Long Thiên Quân, ngươi nghĩ dễ dàng thế sao. Ta sợ ngươi còn không ra khỏi đây được để gặp Huyền Diệp công chúa."
"Ông nghĩ rằng ta dễ chết thế sao?"
Tôi gõ cây thiền trượng xuống đất, ngay lập tức một vòng lửa lớn bảo vệ quanh tôi. Chi Kiên hắn hiểu sức mạnh của Hoả ngọc Kỳ Lân và các trang bị tôi đang có. Hắn hiểu rằng nếu đánh nhau lúc này thì chỉ có nước cùng chết. Hắn ta chần chừ một lúc rồi nói.
"Long Thiên Quân, Chi Kiên ta đóng quân gần rừng U Minh phát hiện một đội áo đen khả nghi liền cho người bám theo nào ngờ đó là đám người bắt cóc công chúa Huyền Diệp. Ngày mai ta xin phép được hộ tống công chúa về Huỳnh Lưu để hoàn thành đại hỉ giữa Man Quốc và Dị Quốc."
"Ân nghĩa này Long Thiên Quân ta nào dám quên. Ngài cứu được hoàng hậu của quý quốc đã là công lao to lớn. Tôi xin dùng thành Huỳnh Lưu để cảm tạ Chi Kiên tể tướng."
"Thật vinh dự cho ta quá."
Nói xong cả hai cùng quay người trở lại doanh.
Đến khi gặp lại Kim Báo nơi bìa rừng tôi mới có cảm giác như sống lại. Ban nãy, chỉ một sơ hở, một sai xót thôi thì không chỉ không cứu được Huyền Diệp mà chính tôi cũng sẽ chôn xác nơi này. Tôi vội vã về thành và cho gọi Kim Báo cùng Dương Du vào thương nghị.
"Ngày mai, Chi Kiên sẽ dẫn công chúa Huyền Diệp vào thành, các ngươi hãy chuẩn bị sổ sách." - Tôi nói
"Ngài thực sự muốn giao lại Huỳnh Lưu cho Phiên Kỵ ư?" - Dương Du hỏi
"Ta e rằng không còn cách nào khác. Kim Báo ngươi hãy điểm quân sau hai ngày nữa theo ta về Long Khởi."
"Tuân lệnh."
Dương Du mặc dù vẫn đâu đó thể hiện sự nuối tiếc nhưng cũng miễn cưỡng tuân chỉ sắp đặt để bàn giao thành trì.
Giờ dần hôm sau, Chi Kiên cùng đại binh đã đến chân Huỳnh Lưu. Thuyết khách tiến lại gần thông báo:
"Quân Phiên Kỵ đã tìm thấy công chúa Huyền Diệp bị bắt cóc trong rừng U Minh nay xin rước công chúa về Huỳnh Lưu để cùng Long Thiên Quân thực hiện lễ cưới còn dang dở."
"Ta đang ngày đêm ngóng chông công chúa xin ngài hãy nói với Chi thừa tướng xin cho ta chiêm ngưỡng dung nhan của nàng để thoả nỗi nhớ mong rồi sẽ mời các vị cùng vào thành uống rượu mừng của ta."
Thuyết khách quay về và sau đó một chiếc kiệu hoa tiến lên trước tiền quân và lời vang vọng của Chi Kiên:
"Long Thiên Quân, ta đưa hoàng hậu của ngài đến rồi đây, ngài xem có đúng không?"
Một bóng dáng quen thuộc bước ra từ kiệu. Nàng vẫn vậy, vẫn xinh đẹp như lần cuối tôi gặp nàng nhưng có vẻ như đã tiều tụy đi nhiều. Nhìn thấy nàng tôi liền bật khóc thành tiếng, hai hàng nước mắt bất giác đã chảy tự bao giờ. Kim Báo thấy thế đỡ tôi và nói nhỏ:
"Thiên Quân, ngài hãy bình tĩnh."
"Mau, mau, mau mở cổng đón nàng."
Tôi như đứa trẻ được cho quà vậy. Mặc kệ phong thái của một hoàng đế, tôi lao về phía cổng thật nhanh. Khi cổng thành vừa mở ra, kiệu hoa của nàng cũng đã đến gần. Tôi và nàng bốn con mắt nhìn nhau mà nước mắt lưng tròng. Tôi chạy vội về phía nàng và nàng cũng bước xuống kiệu hoa chạy lại.
Tôi ôm nàng thật chặt mà quên mất rằng đằng sau kia đang có Chi Kiên đằng đằng sát khí.
Đăng bởi | tzero |
Thời gian |