Chi Kiên cho quân đóng ở trại ở đông Huỳnh Lưu. còn một đại đội cùng một vài tướng lĩnh theo ông ta vào thành. Tôi mời họ vào đại sảnh ngồi ở vị trí trung tâm và thưa:
“Thừa tướng đã giúp tôi giải cứu công chúa, xóa được nỗi niềm trong lòng, thực sự ta không có gì cảm tạ. Trước kia, ta ở Huỳnh Lưu giúp việc bình trị những phiến quân nổi loạn nay đã dẹp yên, xin giao quyền lại cho ngài chỉ xin thừa tướng đất Yên Phía Nam thành Huỳnh Lưu để đóng quân. Hễ có bất chắc cũng dễ dàng ứng cứu.”
“Thiên Quân ngài phúc phận lớn lao mới kết duyên cùng công chúa Man tộc. Giữa đường rước dâu lại bị kẻ gian hãm hại. Ta thấy bất bình không lẽ lại bàng quan. Còn công lao bình đất Huỳnh Lưu ta sẽ về tâu với Phiên Đế phong thưởng đất Yên cho ngài.” - Chi Kiên nói
Cả hai cùng cười lớn rồi ngồi xuống uống trà.
Đầu giờ chiều hôm đó, quan lại nước phiên đã đến các phòng ban bàn giao công việc, tôi thì ở Phủ thành chủ cùng với Chi Kiên giám sát công việc. Bên ngoài thành, các trại lính của Dị quốc cũng bắt đầu rời vị trí. Dương Du đã rời về Long Khởi lo nội chính, Kim Báo thì tập hợp binh mã để ngày mai lùi về đât Yên. Chẳng mấy chốc mà mặt trời đã ngả về tây, công việc cũng đã gần như hoàn thiện. Chi Kiên có ngỏ lời với tôi:
“Thiên Quân, công việc cũng đã chuẩn bị hoàn thành ngài có nhã hứng cùng ta làm vài chén rượu không?”
“Ta và Huyền Diệp lâu ngày gặp lại trong lòng có nhiều nỗi niềm, xin phép thừa tướng để mấy ngày tới ta mời ngài đến Long Khởi uống rượu mừng của ta còn hôm nay ta xin phép.”
Sau đó, tôi vội vã về phủ. Chẳng ăn uống gì tôi vào ngay phòng của Huyền Diệp. Nàng đang ăn tối, thấy tôi chạy vào thì vội vã đứng lên hành lễ. Tôi liền đỡ nàng dậy và quỳ xuống cúi đầu bày tỏ:
“Ta thực sự xin lỗi nàng, vì ta mà nàng bị rơi vào vòng xoáy chính trị này."
"Lỗi này đâu phải của ngài, thiếp là công chúa một nước thì từ khi sinh ra đã mang những tính toán chính trị. Tôi may mắn được liên hôn với ngài ấy là phúc của tôi."
Cả hai người ôm nhau mà nước mắt bất giác rơi. Tôi đã chờ đợi cái ôm này quá lâu rồi. Nó quá ngọt ngào, ước gì chúng tôi có thể ở bên nhau như này mãi mãi.
“Thiên Quân, ngài ăn uống gì chưa? Hay là ăn cùng Huyền Diệp.”
“Được chứ” - Tôi vui vẻ đáp lời
Tôi ngồi xuống hỏi thăm nàng tình hình khi nàng mất tích. Mặc dù là bị bắt cóc xong Phiên Kỵ cũng không dám làm gì quá đáng với nàng. Điều ấy cũng làm tôi thấy yên tâm hơn rất nhiều.
Sau bữa ăn, tôi cùng nàng thưởng trà và tiếp tục những câu chuyện dông dài không hồi kết.
“Cộc…cộc…” - Tiếng gõ cửa vang lên kèm theo một tiếng vọng vào:
“Thiên Quân, tôi là Kim Báo. Tôi có chuyện cần bẩm báo.”
Tôi truyền cho vào.
“Thưa Thiên Quân, quân ta đã sẵn sàng đến đất Yên rồi ạ.”
“Được rồi”
“Nhưng ba thành mới sáp nhập lại có chính biến. Quân địa phương đang gặp khó. Quân ta vừa thua trận tinh thần đi xuống, sức lực cạn kiệt e rằng khó lòng dẹp loạn.”
“Quân phiến loạn có yêu sách gì? Chúng là ai?”
“Theo tình báo thì đây là một đội quân này là một đám binh lính Man quốc đã giải ngũ khi chúng ta đến nắm quyền. Chúng nhân cơ hội Phiên Kỵ đang có sức ảnh hưởng nên đã làm loạn.”
“Ngươi đã điều tra xem chúng có liên hệ gì với quân Phiên không chưa?”
“Tôi đã điều tra rồi, có vẻ như có một tổ chức bí ẩn nào đó do người Phiên lãnh đạo đã hậu thuẫn bọn chúng.”
“Lẽ nào Chi Kiên muốn làm loạn phá hoại chúng ta.”
“Chi Kiên là một tay lão làng, hắn ta có rất nhiều mưu mô nên khả năng hắn nhúng tay vào cũng không ngoại lệ. Theo thiếp thấy thì ta nên tạm thời nhượng bộ đưa chúng vào đàm phán tránh xung đột với quân Phiên lúc này và dành thêm thời gian phục hồi sau chiến tranh. Ngài cử một tướng quân có uy tín ở lại đây để không làm diễn biến xấu đi vừa cho quân nghe ngóng phía Man quốc và Phiên Kỵ để tùy cơ ứng biến.” - Huyền Diệp nói
“Nàng nói có lý. Kim Báo ngươi ở lại đây nhé!”
“Kim tướng quân dù là một người rất có uy quyền nhưng có lẽ việc như này không thích hợp. Ba thành này trước kia thuộc về Man Quốc, ít nhiều lòng dân còn hướng về cố quốc, thiếp xem chừng Quý tướng quân là phù hợp nhất.” - Huyền Diệp bày tỏ
“Được, vậy thì để Quý Ứng làm tổng chỉ huy ba thành bắc. Kim Báo, ngươi chuẩn bị ngày mai rút về đất Yên đóng quân và bố trí doanh trại. Ta và Huyền Diệp sẽ trở về Long Khởi.”
“Thần tuân lênh.”
Ngày hôm sau, trước tiên là tôi cùng với Kim Báo chỉnh đốn quân đội và chuẩn bị di chuyển về đất Yên. Sau đấy tôi trở lại phủ thống đốc và chuẩn bị đồ đạc để cùng Huyền Diệp chở về Long Khởi.
Cả hai đang nhâm nhi ly trà nóng hổi thì có người báo là Chi Kiên đến.
“Chi Kiên đến đây làm gì nhỉ? Hắn định làm khó gì ta sao?”
Nói rồi tôi ra cửa đón Chi Kiên. Hôm nay khác hẳn mọi khi, Chi Kiên khoác lên mình một chiếc áo lụa màu trắng dài vời họa tiết sắc sảo, cùng với đôi giày màu trắc tuyền đính ngọc lấp lánh. Một hình tượng nhã nhặn khác hoàn toàn đại chỉ huy ngoài trận mạc. Ông ta nhìn thấy tôi thì chắp tay nói lớn:
“Long Thiên Quân, ngài rời đi sao mà gấp gáp quá vậy, tôi mới hay tin nên đến để tiễn ngài một đoạn.”
“Chi tướng quân khách sáo quá rồi. Tôi đi ra ngoài lâu ngày thực tình nội chính đã lâu rồi chưa xử lý nên không thể ở thêm lâu. Chỉ là việc cấp bách không thể rủ ngài làm vài ly. Mời ngài vào trong chúng ta cùng thưởng trà đàm đạo.”
Nói rồi tôi cầm tay Chi Kiên dắt ngài ra hoa viên nơi tôi cùng Huyền Diệp uống trà. Nàng thấy chúng tôi thì đứng dậy nhẹ nhàng chào hỏi Chi Kiên rồi lui ra nơi khác để không gian cho chúng tôi nói chuyện.
Chi Kiên ngồi xuống ghế mà thở dài:
“Thiên Quân, ngài với ta gặp gỡ chưa lâu đã phải ly biệt rồi.”
“Sớm thôi tôi sẽ mời ngài đến Long Khởi cùng ta uống chén rượu mừng.”
“Đương nhiên ta sẽ đến. Ta muốn xem rằng đất nước non trẻ của ngài có thứ gì mà có thể mạnh mẽ như vậy.”
“Tướng quân quá khen rồi, tôi đâu có làm gì, thành quả này là do con dân của Dị Quốc.”
“Tôi đã nghe câu chuyện của ngài, truyền nhân của Long Thần Vương, người được chọn để tập hợp lại các tộc quái thú một lần nữa.”
“Đó chỉ là một câu chuyện của ngày xưa rồi, ngài còn nhắc lại làm gì.”
“Lịch sử luôn là tấm gương phản chiếu tương lai. Tôi tin vào điều đó và Long Thiên Quân ngài đang lặp lại người tiền nhiệm của mình.”
“Lý tưởng của Long Thần Vương là một lý tưởng tuyệt vời, tôi vì lý tưởng của ngài đưa Dị tộc khỏi áp bức, ấy là tiếp nối điều mà ngài ấy đang làm dang dở.”
“Nhưng cũng chính Long Thần Vương đã hủy diệt Dị tộc để họ rơi vào cảnh cùng cực như ngày hôm nay.” - Chi Kiên nói và thở dài
“Ý ngài là sao?” - Tôi thắc mắc
“Trận chiến Dị tộc năm xưa của Long Thần Vương đã xóa sổ phần lớn nhân loạn, họ đã run sợ trước những sức mạnh to lớn của Dị tộc. Con người là một sinh vật yếu đuối về thể chất và pháp lực nhưng chúng tôi là giống loài mạnh mẽ về ý chí. Họ đã phát triển những thứ vũ khí để đàn áp Dị tộc. Long Thần Vương đã bị ám sát bởi một nhóm người để rồi Dị tộc tan đàn xẻ nghé như ngày hôm nay.”
“Dị tộc chúng tôi chỉ mưu cầu những quyền được sống, được làm việc như con người mà thôi.”
“Khi ngài sống bên cạnh một kẻ khổng lồ mà có thể giết chết ngài bất kì lúc nào liệu rằng ngài có thể sống bình thường được không? Ngài càng cho thấy Dị Quốc mạnh mẽ thì chính ngài lại càng đẩy dân tộc của mình đến bờ vực diệt vong.”
“Mỗi tộc đều có sức mạnh và khả năng riêng, tôi không nghĩ rằng ai là kẻ khổng lồ. Chúng ta đều cần có sự cộng sinh.”
Tôi cười rồi rót một chén trà mới nóng hổi đưa cho Chi Kiên. Ông ta uống hết nó bằng một hơi sau đó ra về.
Tôi cùng với Huyền Diệp cũng rời thành và trở về Kinh đô Dị Quốc.
Đăng bởi | tzero |
Thời gian |