Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Tiểu thuyết gốc · 1928 chữ

Do các thành miền Bắc mới thuộc quyền quản lý của Dị Quốc nên chưa có cửa dịch chuyển, chúng tôi di chuyển về Bạch Lâm và từ đây sẽ dùng cổng dịch chuyển về Long Khởi.

Tới tờ mờ tối thì đoàn quân về đến thành Kỳ Lân. Nơi đây sau khi được Hoa Dung quy hoạch lại thì nhìn thật là một thành trì sôi động. Nơi đây trước kia là ngã ba biên giới giữa Dị Quốc, khu tự trị Hoà Hợp và Man Quốc nên thương nghiệp vô cùng phát triển. Hoa Dung đã quy hoạch những khu phố và dân cư có sự giao thoa văn hoá và các con phố đều có những mặt hàng riêng tạo ra sự nhận diện rất cao cho từng khu vực. Tôi và Huyền Diệp không khỏi sự ngạc nhiên trước sự thay da đổi thịt này nên đã không kìm lòng mà rời khỏi xe giá xuống phố dạo chơi. Ở đây cái gì cũng có, Huyền Diệp cô ấy thích thú ghé vào từng sạp hàng lựa những món đồ bắt mắt. Tôi nắm tay nàng theo từng bước chân tung tăng khắp hang cùng ngõ hẹp của thành Kỳ Lân. Đã lâu lắm rồi tôi mới lại thấy vui như ngày hôm nay, cảm giác được rũ bỏ trách nhiệm của một vị hoàng đế để đóng vai làm một chàng trai bình dị đi hẹn hò cùng với nàng thơ của mình. Một thứ cảm giác thật sự rất tuyệt vời.

Tối ấy chúng tôi ở lại Long Điện trong rừng Bạch Lâm. Đã lâu rồi tôi không trở lại nơi này. Nó vẫn vậy, vẫn hoang sơ và đầy cổ kính. Mặc dù tôi không còn ở đây nhưng nó vẫn rất gọn gàng sạch sẽ bởi các cung nữ Long điện vẫn chăm sóc nơi đây tỉ mỉ. Chúng tôi bước vào Đại điện - nơi đầu tiên tôi đến thế giới này, nó vẫn vậy và ngai vàng uy nghi vẫn kia. Tôi mơ màng nhớ về những ngày đầu tiên. Một tiếng nói khàn khàn vang lên kéo tôi về thực tại:

"Chào mừng Thiên Quân về nhà."

Một cậu trai trẻ người lục long từ phía hành lang lại gần.

"Cậu là ai?"

"Thưa ngài tôi là quản gia của Long Điện Bạch Lâm do Hoa Dung quan nhân bổ nhiệm. Tôi có nhiệm vụ quản lý ở đây."

"Ra vậy"

"Ngài và Hoàng Hậu đi một quãng đường dài hẳn cũng đã mệt. Tôi đã cho người chuẩn bị đồ ăn và phòng ngủ. Mời ngài và Hoàng hậu đến phòng ăn."

Chúng tôi theo chân hắn đến phòng ăn. Ngay khi mở cửa, một mùi hương toả ra kích thích vị giác của Huyền Diệp và tôi. Mâm cơm với đầy đủ món bắt mắt mà không ai có thể chối từ. Chúng tôi ngồi vào bàn và thưởng thức bữa cơm thịnh soạn này. Tôi kể cho Huyền Diệp nghe những câu chuyện nực cười khi mới đến. Đúng là ngu ngốc hết mức. Sau đó tôi cùng nàng lên tầng thượng ngắm trời đêm. Nàng mê mẩn những vì tinh tú đến nỗi quên đi cả cái giá rét của Bạch Lâm. Tôi khoác lên người nàng chiếc áo lông ấm áp và nói lời nhỏ nhẹ:

"Nàng đang có tâm sự gì phải không?"

"Thiếp thấy cảnh đêm đẹp quá thôi."

"Ta thấy có nét buồn trong đôi mắt long lanh của nàng."

Huyền Diệp cười khe khẽ. Nàng nói:

"Thực tình thì thiếp có chút sợ hãi."

"Nàng sợ điều gì?"

"Thiếp sợ những giây phút này sẽ không kéo dài được lâu."

Tôi ôm nàng vào lòng an ủi.

"Ta hiểu được những nỗi sợ của nàng, đôi khi ta cũng sợ hãi. Ở vị trí của ta thì nguy hiểm luôn kề cận nhưng ta hứa sẽ làm hết sức mình để bảo vệ nàng."

Dưới bầu trời đêm sáng rực rỡ ánh trăng và lấp lánh ánh sao trời hoà cùng với sự mờ ảo của sương mù Bạch Lâm đã tạo nên một khung cảnh đầy lãng mạn. Tôi với nàng chao nhau cái hôn thắm thiết.

Sáng sớm hôm sau, chúng tôi đã dùng cửa dịch chuyển ở Bạch Lâm để về Long Khởi.

Huyền Diệp được quản gia của Long Điện đưa đi nghỉ ngơi và tôi thì đến thư phòng cùng một núi tấu sớ. Ôi mẹ ơi! Thế này làm sao mà tôi giải quyết được hết đây? Cơ mà than vãn thì được gì đâu, làm việc thôi.

Phần lớn các tấu thư là về tình trạng thực thi bộ luật mới. Về cơ bản ban đầu chúng đều phát huy được tác dụng của mình. Các ngành khai thác và công nghiệp là ngành mà có sự đóng góp của Dị tộc nhiều nhất do ưu thế về pháp lực và thể chất. Ngành nông nghiệp thuỷ sản là hai lĩnh vực có tốc độ phát triển chậm nhất và đang cần có các chính sách phát triển phù hợp hơn. Con người vẫn đang nắm giữ nhiều của cải nhất ở Dị Quốc khi hai phần ba các phú hào là con người. Lợi thế về sự nhạy bén và sáng tạo đã giúp họ kiếm nhiều tiền hơn trong ngành thương mại và chế biến. Nhưng phần lớn nền kinh tế của Dị Quốc đã bị tàn phá nghiêm trọng bởi chiến tranh. Giao thương với các nước láng giềng cũng bị đứt gãy đặc biệt là với Phiên Kỵ. Ngân khố quốc gia cũng sắp rơi vào khủng hoảng do những khoản chi tiêu cho chiến tranh quá lớn. Tất cả đang đẩy Dị Quốc vào một cuộc khủng hoảng kinh tế thời kỳ hậu chiến.

Mải mê đọc tấu chương không để ý chút mà mới đó mặt trời cũng đã ngả về tây. Tôi đứng dậy tiến đến cửa sổ nhìn ra hậu hoa viên nhâm nhi ly trà thơm.

"Cộc…cộc…cộc" - Tiếng gõ cửa vang lên. Diệu Hương tiến vào với một khay bánh trên tay. Cô ấy nhẹ nhàng nói:

"Thiên Quân, ngài nghỉ tay dùng chút điểm tâm."

"Hay quá, ta đang đói cồn cào rồi đây."

Tôi tiến đến và cầm ngay một cái bánh bỏ vào mồm. Quả nhiên là đói ăn gì cũng thấy ngon. Thứ bánh sữa tôi vẫn được phục vụ tuần hai lần cho bữa ăn chiều đột nhiên ngon đến lạ. Tôi ăn liền một lúc hai ba cái.

Diệu Hương sợ tôi nghẹn liền rót một cốc nước đầy để bên. Tôi nhìn cô ấy. Sau mấy tháng có vẻ như Diệu Hương có chút thay đổi. Cô ấy bớt đi cá tính của mình thì phải nhưng tôi lại thích Diệu Hương của trước kia hơn.

Có vẻ như là tôi đã hơi vô duyên nên là Diệu Hương ngại ngùng quay đi. Tôi hỏi:

"Diệu Hương, cô học võ công chưa?"

"Thưa ngài, tôi đã được học một chút ạ."

Tôi bất ngờ tấn công Diệu Hương. Phản xạ vô cùng nhanh nhẹn, cô ấy đã né được đòn và tung một cước vào vai tôi. Thật may là tôi cũng đã luyện tập không ít loại võ công nên là có thể đỡ được chiêu thức ấy. Tiếp tục tôi và Diệu Hương trao đổi thêm vài chiêu thức. Võ công của cô ấy đã tiến bộ rất nhiều. Tôi cười:

"Võ công của cô tiến bộ vượt bậc ấy nhỉ. Võ pháp chắc hẳn cũng đã vượt mức sơ cấp rồi chứ?"

"Thưa thiên quân, nhờ sự chỉ bảo của quản gia Long Điện tôi đã lên mức trung cấp."

Với một con người thì trong một thời gian ngắn có thể lên được mức trung cấp đã là nhanh lắm rồi. Tôi tỏ vẻ hài lòng và ra hiệu cho Diệu Hương đi theo mình.

Chúng tôi đến nơi ở của Huyền Diệp. Thấy cung nữ nói thì hình như nàng đang đọc các bản thảo và bộ luật của Dị Quốc. Điều đó ít nhiều đã làm tôi thấy có chút ngạc nhiên.

Một lúc sau thì nàng ra ngoài đón chúng tôi. Vẫn giọng nói nhẹ nhàng ấy:

"Thiếp không biết Thiên Quân đến nên đón tiếp không chu đáo mong ngài bỏ qua."

"Ta là người không quá xem trọng hình thức nên nàng không phải bận tâm."

Tôi nắm tay Huyền Diệp bước vào phòng ngồi bên bàn trà thơm ngát. Từng ngón tay thon thả của nàng thoăn thoắt rót ra hai chén nước. Tôi cười nói:

"Nàng ở đây có gì bất tiện không?"

"Thiếp thấy ở đây rất tốt."

"Vậy là tốt rồi. Nơi đây chỉ là tạm thời thôi, ta đã truyền lệnh dựng một tẩm cung riêng cho nàng phía bên cạnh hoa viên."

"Thiếp cảm ơn tấm lòng của Thiên Quân."

"Nàng đừng nói vậy. Nàng là Hoàng Hậu của đất nước này mà. À mà ta giới thiệu cho nàng một hầu cận rất hữu dụng."

Tôi truyền cho Diệu Hương vào và giới thiệu cô ấy với Huyền Diệp. Hai người chào hỏi vài ba câu rồi Diệu Hương lui ra ngoài để trả lại không gian cho tôi với Huyền Diệp.

Tôi nói với nàng:

"Lần trước chuyện cưới xin lỡ dở, ta thật lấy làm ân hận vô cùng nên định rằng ba ngày nữa tổ chức lại hôn lễ nàng có ý gì không?"

"Thiếp nghĩ điều này là hơi vội vàng. Sao không nhân dịp này Thiên Quân đem thư mừng qua Phiên Kỵ, Hoà Hợp tự trị, Man Quốc và Vạn Thịnh Quốc để nâng cao mối bang giao."

"Ta thật chưa nghĩ đến điều này."

"Thiếp đã xem qua tình hình kinh tế trong nước theo báo cáo của các đại thần, nông nghiệp và thương mại bị ảnh hưởng nặng nề bởi chiến tranh. Chúng ta mời sứ thần các nước đến thứ nhất để bố cáo với thiên hạ Dị Quốc muốn làm bạn với tất cả các quốc gia, thứ hai là tiện đây ta có thể xúc tiến các buổi gặp mặt bên lề nhằm tìm cơ hội mở rộng thị trường thương mại."

Tôi vỗ tay một tràng thật lâu. Thật không ngờ Huyền Diệp lại có sự am hiểu về chính trị đối ngoại đến mức đó. Không chỉ có vậy, nàng cũng đã giúp tôi chỉ ra những mặt hạn chế trong bộ luật mới ban hành khi đã tước đi quá nhiều quyền của thương nhân con người cùng một lúc. Nàng đề xuất các việc cần làm ngay như xây dựng các cơ sở hạ tầng bệnh viện trường học, giải quyết vấn đề cái ăn cái mặc cho những Dị tộc được giải phóng khỏi chế độ cũ, hỗ trợ và xoa dịu bằng cách mở cửa miễn thuế và ưu tiên đối với những thương nhân con người bị mất nô lệ. Khi các thương nhân đã có niềm tin hơn vào nhà nước, lúc này sẽ đưa ra những chính sách hải quan và tài chính chặt chẽ hơn nhằm giúp nhà nước có thể can thiệp sâu vào thị trường và thâu tóm các ngành chủ chốt. Tất cả đã cho thấy một kiến thức uyên bác và tư duy lãnh đạo vượt trội của Huyền Diệp. Có nàng bên cạnh chắc chắn rằng tôi sẽ như hổ mọc thêm cánh.

Bạn đang đọc Long Thiên Quân sáng tác bởi tzero
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tzero
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.