Thập Quan Mẫu
Cổn gia, Côn Ngô Phong.
Nếu xem Á Nam gia là tân sinh thế gia, thì cùng so sánh lên tới, Cổn gia bất quá là một cái sơ sinh tiểu hài tử.
Mà sơ sinh hài tử lọt lòng cái nôi chính là quan tài của mười người mẹ!
Thập nhị gia tộc lẫn nhau tranh đấu sáp nhập, một tràng thao thiết thịnh yến, mở to huyết bồn đại khẩu nuốt trọn Tam Giang tất cả lớn nhỏ tu hành giả, nhưng đồng dạng trận huyết chiến cũng kéo dài không bao lâu, phàm nhân kéo chăn che tai ngủ một giấc, ngày hôm sau trên toà núi cao đã có khác chủ nhân tới ngồi rồi.
Chỉ là tại trong quần ma loạn vũ đêm trường kia, mười cái gia tộc đã vĩnh viễn nằm xuống, mãi mãi không gượng dậy nổi, cũng bao quát cái kia một tiếng hót làm nên kinh người Phượng gia thế tộc!
Cổn gia đỏ hỏn hài tử bò ra từ đống thi thể, không có mẹ nên ôm đầu thút thít khóc, khóc xong liền tiếp lấy đi trong phế tích tìm thức ăn, cứ như vậy kền kền ăn xác thối một mực lớn nên, này kia một miếng, Đông Tây một khối, rồi mà cũng đắp nặn được chính mình một túi da người hoàn chỉnh tới.
Không nói đâu xa, Côn Ngô phong vốn chính là Phượng gia ngày trước chủ phong. Nhưng bị Á Nam gia Tiên nhân một bả nắm xuống, bóp vụn đỉnh núi, nơi kẽ ngón tay lưu tại mảnh mai ba miếng gò đất ngược lại trông kỳ khôi như cái mào gà.
Côn Ngô phong thế núi biến oải, thấp già như đồi, nồng độ linh khí thiếu đi nguyên bản ba thành, lại vẫn cứ là Tam Giang một quân xếp hạng ba mức độ dồi dào linh khí tiên phong rồi.
Cổn gia không đổi tên núi, đem cải tạo nó như cái thùng sắt, có Cổn gia Trúc Cơ tu sĩ tọa trấn, có thể thủ vững Trúc Cơ hậu kỳ công phá mấy ngày đêm.
Dễ thủ khó công là thế, nhưng giật gấu vá vai vết tích lâu ngày vẫn phải lộ ra tới!
Vị này địa vị cao siêu Cổn gia Trúc Cơ tu sĩ vậy mà cũng không thể tại chính mình gia tộc chủ phong tu hành!
Hắn những năm qua ngay cả thân mình cũng không tiếc, toàn vì cung cấp hai vị tử đệ bế quan đột phá Trúc Cơ.
Vị gia chủ này đã tại trên núi bồi hồi vài lần, lại bấm ngón tay đứng nhìn, nhập thần suy nghĩ:
"Hai cái vãn bối bế quan ba năm, tất cả linh khí riêng phần mình rẽ làm hai hướng chia về bọn hắn động phủ."
"Lại có hai năm, động phủ bên ngoài vân khí phun trào như tiếng thở khẽ, đã có chút thần di...."
"Ta nhịn ăn nhịn mặc, đem chính mình đan dược vì bọn hắn gia tăng nồng độ linh khí...Bây giờ lại có gợn sóng tiếng nước ra, nửa đêm có sông ngòi chảy xuôi âm thanh, ngoài động khe gạch thấm ra thanh thủy, khắp nơi óng ánh..."
Hắn chính mình cảm nhận qua đột phá Trúc Cơ hung hiểm, bây giờ nghĩ lại vẫn còn ướt đẫm lưng áo, mòn mỏi chờ đợi tử đệ nhiều năm không có xuất quan giấu hiệu, có thể nào không từng lo lắng đâu?
Vị này Trúc Cơ gia chủ nhìn trên tay cuối cùng một viên Trúc Cơ đan dược, lập hạ quyết tâm, thôi động Mệnh Hỏa nấu chảy ra sương mù thanh khí, khắp nơi tản mắt tại trên núi.
Thanh sương dâng lên che kín hắn thân thể, chỉ còn lại trầm thập lẩn khuất vấn vương tiếng nói:
"Bây giờ muốn làm....Cũng chỉ có thể hướng thiên cầu, vì các ngươi đến chút may mắn thôi."
Một tiếng này dù thế nào nấn ná, chung quy cũng có lúc im bặt đi, trong núi thanh sương đã bắt đầu ngưng kết thành hạt, vì chiếc lá ngọn cỏ từng cái điểm xuyết.
————
"Đương...Đương...Đương"
Thiền Thanh ưa thích cảm giác này.
Loại cảm dùng bạo lực chống bạo lực, dùng cày phá đá.
Hắn ưa thích phá vỡ dưới chân khối đá, như giết một đứa con được đất mẹ ấp ủ hoài thai, cảm giác phá huỷ một thành tựu bao đời tốn công gây dựng được.
Tiết trời nóng nực hun chảo đá run run ra ảo giác, hàng dài người tù, xích sắt khoá chân, vươn người gõ đập, như đang ép hết cơ thể từ trong ra ngoài mà đập.
Đơn thuần đứng nhìn bọn hắn làm việc, cũng là một tội ác.
Giàn thiêu sức nóng đến từ trong những vết đá vỡ ra, nắng gay gắt dội ngược từ đá núi về hai lỗ mũi, hít thở không thông, nắng thè lưỡi liếm người tù đầu vai da thịt, nhuộm lên một màu rắn chắc nâu đồng.
Nhưng đây cũng là thời gian duy nhất trong ngày bọn hắn được chui ra khỏi ban đêm lạnh lẽo lòng đất sới ngục, chưa bao giờ được thật sự nghỉ ngơi.
Thiền Thanh dáng người nhỏ con, trong tù lao đại sai sử hắn vận chuyển đồ vật một mực rất tốt, dù sao cũng dễ né tránh, lẩn khuất khỏi cai ngục ánh mắt.
Ngoài cái đó ra, Thiền Thanh còn có thể mượn nhờ cơ hội này đi tìm tới chỗ giấu trước ngọc bụi, hít một hơi, đều đặn 5 ngày một lần.
Trong tù có hai có hai cái khổ.
Đệ nhất vì sới ngục giới luật, hắn đã chịu qua.
Chịu "tay đao" chào buồng đánh một trận thừa sống thiếu chết, từ sau bức tường nhà vệ sinh đi ra, mỗi bước đều phải chống gối khom lưng như cái người già.
Không kiêng nể già trẻ, sới ngục có giới luật riêng của nó!
Trong buồng giam bốn mươi người, xưng hô ngược lại thú vị.
Tôn lên một kẻ đứng đầu gọi là trưởng buồng, thân cận nhất bên dưới gọi là trách nhiệm, thứ nữa là tay đao, thay mặt hắn "làm luật", thượng cẳng chân hạ cẳng tay, lại hai ba cấp bậc nữa mới đến Thiền Thanh, gọi là nhân dân tệ.
Phân cấp bậc như thế, nên người nhà phạm nhân còn muốn hối lộ phạm nhân khác!
Bên ngoài cai ngục chỉ có thể canh ngươi từ sáng tới chiều! Buổi tối đóng cửa sau đó, chính là trưởng buồng tiểu vương quốc rồi.
Thiền Thanh vai diễn cố nhiên không chi ra nổi, để cho hắn lần đầu tiên hiểu được kinh khủng tởm là như thế nào!
Ngày đầu tiên lĩnh một trận đòn, còn không được ăn cơm...
Ôm bụng đói người cố nhiên khó ngủ, hắn nguyên một đêm nằm so le mà chúc mũi vào đồng bạn lở loét đến thối khắm bàn chân, hảo tư vị!
Thiền Thanh là hài tử, được mỗi bữa được thêm một bát cơm. Cái này cám lợn đắng lại nhão nhoét, ngược lại dễ húp, một tay bốc rau chấm mắm, chấm thật đậm, một tay chan canh húp cơm, húp đến cặn dư không còn!
Bởi vì không ăn thì không có sức!
Tới đây chính là đệ nhị nỗi khổ, cũng là trong tù lớn nhất nỗi khổ, dày vò cả tâm trí lẫn sức người.
Mà muốn hiểu về đập đá, khuân đá khổ cực rõ nhất, vậy phải nói người tù muốn trốn việc thì đã chấp nhận làm những gì!
Thường nhất, chính là ngâm qua sợi chỉ trong phân thối, ngâm trọn vẹn một ngày, rồi lấy kim khâu vào bắp chân! Không ra một ngày, vết thương nghiễm trùng, tím tái bốc mùi như con chó chết.
Lại có kẻ, lấy ống thụt đổ đầy vào bên trong đó đào đá ra dầu đen, tiêm vào trong bắp chân, rồi xé áo dùng vải cuốn lại. Ngày hôm sau bắp chân sưng phồng, to như chân voi vai gấu.
Nhưng tài ba nhất, Thiền Thanh khen ngợi bọn hắn, vì bọn hắn hoàn toàn xứng đáng!
Những kẻ tài cao gan lớn chính là muốn thi gan!
Bọn hắn tuyệt thực, không ăn không làm!
Những kẻ muốn học theo thì có nhiều, lại thường học ra một bộ không trên không dưới, nửa hồng nửa phỉ, anh hùng khí đoản, bị cả cai ngục lẫn người tù khinh thường, trong ngoài đều vứt bỏ, không còn đường sống!
Bọn hắn nhịn tới ngày thứ ba, đói quá không chịu nổi, thế là mở miệng xin ăn. Cai ngục cười sỉ nhục, mà lại không bao giờ cho ăn luôn. Sáng xin thì già nửa đêm mới cho ăn, chiều xin thì sáng hôm sau mới cho ăn!
Nhưng những kẻ chịu được tới ngày thứ năm, thì cai ngục lại đưa thức ăn đặt ở đầu giường sẵn lấy cho bọn hắn! Lúc này nếu không có quyết đoán dùng tay đổ hết đi, đợi đến đêm không người canh, ngửi được mùi liền nếm một chút, thử một chút, rồi ăn cả bát, thế là đi tong rồi!
Tên kia Lưu gia dư nghiệt nguyên bản tu vi là Luyện Khí sơ kỳ, nhưng đi qua Á Nam Giả Nhượng phá sâu khí hải, nhiều lần hành hạ, cơ thể bây giờ còn thua cả cái người thường luyện võ.
Nhưng hắn chịu qua được tuần thứ nhất tuyệt thực, bảy ngày không xin không kêu, gạt phắt đi thức ăn nước uống, thậm chí liền muốn chịu tới tuần tuyệt thực thứ hai!
Chiều tối ngày thứ hai, hắn hai mắt trắng dã, đồng tử giãn ra, trong miệng trào bọt trắng...Đói tới mức tự thân sốc nổi, co giật như nhảy múa, bởi như thế đại biểu hắn đã thắng, cai ngục không thể để chết người còn cần tra khảo, liền vội mở ra cửa phòng lĩnh hắn tới y phòng.
————
Thiền Thanh theo dòng người trở về lòng đất, xích sắt hoen gỉ nhuộm hai cổ chân đồng xám, hắn trở về buồng giam thình lình lại là Lưu gia dư nghiệt trưởng buồng chỗ.
Nhà ngục nằm trong lòng đất, ngay dưới mặt đất, chính giữa để một giếng trời dài hẹp để ánh sáng tự nhiên chiếu xuống. Hai bên là hai dãy buồng giam, mỗi buồng sâu ba mươi thước rộng mười thước, ở giữa có một khoảng chống, hai bên có hai bệ đá xây cao lên để người tù ăn nằm, cuối dãy phòng là một bức tường, che đi đằng sau là nhà vệ sinh chỗ.
Theo thứ bậc từ lớn đến nhỏ, người tù được xếp nằm từ phía tường nhà cửa buồng giam trở lại. Trưởng buồng lớn nhất nằm tại cửa ra vào, nhân dân tệ bé nhất nằm gần nhà vệ sinh nhất.
Đăng bởi | joner123 |
Thời gian |