Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Dương Mưu

Tiểu thuyết gốc · 1553 chữ

Á Nam Giả Khâm chuyến đi này liền gửi gắm cho Thiền Thanh hai chữ:

“Trùng Dương.”

Mà Á Nam Giả Nhượng vì hắn làm nền một chuyến chính là Dương mưu!

Phô trương thanh thế thật lớn, tự thân hắn lộ diện, tự mình đọc lời kịch.

Ngày hôm ấy, ánh tà dương đỏ quạch như máu, soi qua dưới lòng đất sới ngục một mảnh ướt át hôi tanh, tiếng mở cửa đóng sầm phòng biệt giám rung động mọi ngõ ngách, Á Nam Giả Nhượng xách nách kéo ra một cái làn da trắng bệch mà lại gầy gò ốm yếu tiểu hài tử, vừa đi vừa nói, hắn tiếng nói này vận pháp lực đề khởi, oang oang vang dội:

"Cẩu tử nhóm lại xem! Nhớ hay không mấy năm trước tên kia thợ thuyền dẫn động thuyền phu nhóm báo loạn, hắn tự sát, nhưng nghĩ chết như thế mà trốn được thì ngây thơ quá rồi!"

Thanh niên nhấc hài tử lên ngang mặt, giật phắt đi hắn trong tay ôm khư khư lấy con rối gỗ, cười lớn:

"Tội của phụ thân, nhi tử tới trả!"

Lời này không khoái trá, không giống làm giả!

Hắn thuận tay tát lật mặt Thiền Thanh hai cái, hài tử không khóc, nửa phần tiếng hét cũng không.

Á Nam Giả Nhượng giơ hắn đi qua từng buồng giam, như khoe khoang thành quả, nhìn xem cái này con non vì hắn giáo nên như thế nào nhu thuận!

“Mẹ hắn là cái nông dân,” Thanh niên dằn lại trong lồng ngực tiếng cười, “Dù ở trong hay ngoài thì nàng cũng không sống được thiếu ánh mặt trời!”

“Cái này con non, mẫu thân chết không khóc. Hắn trở nên cứng rắn như nơi này. Mẹ hắn yếu mềm. Vì thế phải chết.”

Á Nam Giả Nhượng vừa lòng thoả ý, tiện tay quăng hài tử lại phía trung tâm, rơi vào phía giữa vườn rau lập tức để trong buồng giam rên rỉ ra đau lòng tiếng kêu, không phải vì hài tử đau đơn, mà vì hỏng rau xanh của bọn hắn mà thôi.

Nhà tù chỉ lộ ra trên 1 đỉnh đầu khoảng dãy dọc sáng.

Người tù tận dụng lấy vì bên dưới trồng rau, lấy cái thiện bữa ăn.

Mẹ nhà hắn, trong tù rau xanh chính là mỹ thực bên ngoài!

Á Nam Giả Nhượng nói:

“Nuôi ngươi thế đủ rồi…Giờ phải thả ngươi về với dân cư bình thường của nơi này thôi, chỉ là ta ngược lại ta cũng coi như nhìn ngươi lớn lên, lại cho phép ngươi chọn buồng giam!”

Hài tử lộn vài vòng trong đống rau, hắn lom khóm đứng dậy như thỏ non vừa ra khỏi hang, cái kia ánh mắt chịu đánh đau không khóc một dạng kiên cường, bây giờ lại chợt mê mang, lo sợ nhiều.

Hắn yếu ớt ánh mắt lần tìm từng phòng giam, bên trong tù nhân cũng nhìn hắn chằm chằm, hài tử lẩn khuất ánh mắt mon men sát tường mà đi, cuối cùng tới chính giữa gian phong, sâu tận bên trong buồng giam, có một cái không nhìn hắn, ánh sáng chỉ soi được hắn một nửa mặt ngoài, mặt trắng mà lại hiền lành như cái thư sinh.

Hài tử run run giơ tay chỉ về phía cái này buồng giam lúc, hò hét đập song sắt ầm ầm đám tù vậy mà lặng cả đi.

Cứ thế, hắn rơi vào trong sới ngục nguy hiểm nhất buồng giam rồi.

————

Thiền Thanh buồng giam trưởng buồng, Lưu Triệt, là duy nhất người tù không mặc áo số.

Hắn không chỉ là trưởng buồng của một buồng, mà cầm trịch cả cái sới ngục.

Quả thực là một tay che trời, sới ngục bao giờ cũng phải có một cái cầm trịch, mà đời nào thì cũng phải nhường ra một hai chỗ cho những con hổ khác, Thiền Thanh trưởng buồng không nhường bất cứ một con vợ nào, chỉ để chỗ cho những người hắn yêu mến, đúng nghĩa thâu tóm tất cả.

Lưu Triệt chỉ ngồi một chỗ, không thích lấy chính diện gặp người, lộ ra nửa mặt mà tại trong tối điều khiển tất cả hoạt động tệ nạn, tiếng nói của các buồng đội, chuyện va chạm thị uy, xưng hùng xưng bá.

Nhưng sới ngục là nơi quy tụ của những kẻ phản nghịch nhất, Lưu Triệt bình định sới ngục như thế, vẫn luôn có một chút mèo lớn mèo nhỏ hai ba còn tới vụng trộm thăm dò hắn.

Chẳng hạn như hôm nay.

Trước buồng giam của Thiền Thanh, vậy mà có kẻ đang lom dom trộm rau của bọn hắn!

"Nhu Nhi, tới nhắc nhở cái kia 1 chút!"

Tên kia Á Nam Gỉa Nhượng nghĩ ra hắn tên mới quá biến thái, Thiền Thanh chỉ biết gục gặc đầu tới chỗ tên trộm, nói:

"Uy...Ngươi!"

"Dừng tay! Mau dừng tay! Trộm nữa ta liền mách cai ngục!"

Thiền Thanh không nghĩ có ngày mình còn thể nói chuyện như hài tử như vậy, nhưng lời mềm mỏng như thế vậy mà cái kia tặc tử quay người một cái, đi đầu chính là lật ngược sống dao ra đập thẳng vào đầu hắn, mắng:

"Con chuột nhắt! Cút xa gia gia!"

Thiền Thanh hoàn toàn có thể tránh được, thậm chí có thể làm ra đủ loại phản đòn bẻ gẫy hắn cánh tay, nhưng hắn để cho mình ngơ ngác bị đánh, lại hận hận nói:

"Ta nương đánh còn đau hơn ngươi!"

"Lại tới 1 lần!"

Thiền Thanh giơ cổ ra cho hắn chặt, tên kia cũng khoái chá muốn giơ tay lên,nhưng cánh tay trên không trung lập tức bị bẻ ngoặt lại.

Lưu Triệt lừ lừ bất động suốt bao ngày, không giống mọi khi để tay đao thay mình ra mặt, mà hôm nay tự mình ra tay!

Mà hắn lộ người ra ngoài sáng, Thiền Thanh mới nhận ra nửa người hắn đã sụp xuống!

Cũng bao quát trên mặt, một nửa hàm hăng đã mất đi, lõm vào một bên má kéo xuống lộ cả con ngươi lồi ra ngoài.

Hắn kéo giật tặc tử vào phòng, quát một tiếng:

"Qùy! Tại chỗ cho ta quỳ xuống!"

Hắn cầm lên cái chậu gỗ hàng ngày đựng thức ăn, không nói gì liền đánh, đánh nát tan chậu gỗ mà tặc tử không dám nói gì.

Hắn đánh tới khi tặc tử trưởng buồng chạy tới xin, nói:

"Đại ca, thôi."

Lưu Triệt mới bắt đầu kể tội:

"Ngươi vụng trộm hái rau nhà chúng ta không sao, trẻ người tiểu đả tiểu nháo không tính là gì!"

"Không nể nang cái hài tử cũng không sao, trong tù có giới luật riêng của nó, hài niên thanh thiếu gõ bằng nhau hết!"

"Nhưng hôm nay, ta ngồi đây nhìn, mà ngươi vẫn dám đánh hắn, chính là đánh vào mặt ta! Cho nên ta phải dạy ngươi!"

Bên kia trưởng buồng một mặt cầu xin, một mặt sút đá vào tặc tử mấy cái, Lưu Triệt mới thôi, lại nói:

"Ngươi hẳn phải thấy may mắn! Ta dạy ngươi một lần thì xong!"

"Nhưng nếu để Nhu Nhi quay về báo lại, bọn đàn em trong buồng bụng ôm cục tức muốn báo thù, thì ngươi chạy thế nào cũng không thoát, mà lại đánh nhiều, nhiều trận!"

Thiền Thanh trong lòng cũng phải thầm khen một tiếng hay!

Hắn ở bên ngoài cũng hài tử nhóm học tập, nhưng vẫn có lúc được giáo bài tập riêng.

Đệ nhất bài tập chính là người cầm quyền, kỳ thực là cầm hai chuôi kiếm Thưởng và Phạt. Thưởng thì làm cho người ta yêu, Phạt thì làm cho người ta sợ.

Cho nên Phạt càng ác, phạt gấp đôi thì người ta không dám làm, để cho mình không phải phạt nữa thì thực ra lại là yêu dân. Nhưng đây là góc nhìn của những kẻ cầm quyền với nhau, dân chúng nếu có kẻ bị phạt thì tư vị vẫn là không dễ chịu a.

Ngày hôm nay hắn lại học được thêm một cách để phạt mà người ta yêu mình nữa, mà lại không đòi hỏi người ta phải thông minh nhìn thấu được dụng ý của mình lắm, chính đơn giản một chiếc bánh vẽ, thay người cản tai! Dựa vào thế mà không cần làm gì cũng ra ân cho bọn hắn, quả thực là phạt thưởng vẹn toàn.

Thường nói trong tù phạm nhân tàn nhẫn, không có lòng thương hại, mọi việc làm đến tuyệt, bây giờ xem ra, những việc bọn hắn không làm cũng đáng học tập nha.

Thiền Thanh coi như biết đến, cái này Lưu gia dư nghiệt vì sao có thể làm khó được Á Nam Giả Nhượng rồi.

Coi như ngày thường trong đầu không có chữ nghĩa, nhưng lăn lội dưới bùn lầy lâu như thế, tầng lớp bị xã hội vứt bỏ này cũng tự tạo được cho mình một bộ quy tắc sinh tồn, chỉ nhằm vào yêu ghét cũng nắm được người trong lòng bàn tay rồi.

Bạn đang đọc Luân Hồi Tiên Tộc sáng tác bởi joner123
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi joner123
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.